Dù sao mấy người chúng tôi cũng đã trải qua sinh tử, cho nên lúc này, sau khi bọn họ nhìn thấy lão Phong bị đá bay ra khỏi võ đài thì đều cảm thấy lo lắng mà chạy tới kiểm tra tình hình của cậu ấy.
“Lão Phong!”
Tôi hô lên một tiếng rồi nhanh chóng bước về phía trước, đám người Lỗ Quang cũng đi theo.
Những người còn lại nghe thấy cũng nhìn qua đây.
Lúc này lão Phong đang ngồi trên mặt đất, sau khi nhìn thấy tôi và đám người Lỗ Quang đi tới thì cười nhạt một tiếng.
“Đừng lo lắng. Tôi không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi là, là sẽ ổn thôi...”
Vừa nói xong, cậu ấy đã “Khụ khụ khụ”, ho khan vài tiếng, trong lúc ho khan còn mang theo chút tơ máu, bộ dạng này rõ ràng là đã bị tên kia đá thành nội thương.
“Tên tiểu quỷ này thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, cư nhiên lại đánh lén.”
“Mẹ kiếp, nếu tôi có thể đánh bại gã, tôi nhất định sẽ giết gã!”
Đám người Lỗ Quang lần lượt lên tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình với tên Tá Tá Mộc.
Tuy nhiên, tôi lại nhìn lên võ đài và thấy cuộc chiến ở trên võ đài đã bắt đầu rồi.
Chỉ thấy Long Phi đang đối đầu trực diện với Tá Tá Mộc, trận chiến cực kỳ khốc liệt.
Xét về đạo khí, tu vi của tên Long Phi này rất cao, anh ta cũng đã chạm đến cảnh giới Đạo Vương giống như tôi.
Loại đạo hạnh này cũng làm cho rất nhiều đệ tử của Đạo môn ở dưới võ đài thấy được một chút hy vọng.
Đồng thời cũng cảm thán, con cháu của thế gia đúng là cường đại.
Hiện tại xem ra trong toàn bộ thế hệ trẻ của Đạo môn thì cũng chỉ có Long Phi là tu sĩ trẻ tuổi đạt tới cảnh giới Đạo Vương.
Về phần tên Tá Tá Mộc kia, tôi vẫn không cảm nhận được tu vi của gã, chỉ có thể cảm nhận được cương khí rất cường đại.
Tu vi của gã cũng giống như Tiểu Tuyền Tá Dã trước đó, trừ khi gã tự động phóng thích, nếu không sẽ không thể cảm nhận được.
Tôi liếc nhìn gã vài lần rồi quay sang đỡ lão Phong đứng dậy.
“Đi, đi qua đó ngồi nghỉ một chút!”
Lão Phong gật đầu rồi đi theo tôi đi qua chỗ bên cạnh.
Nhưng Tống Sơn Hà lại nói với tôi:
“Đinh Phàm, nếu như Long Phi đánh không lại gã, vậy thì anh đi lên dạy dỗ tên nhóc này một chút đi!”
Mặc dù ngày thường Tống Sơn Hà thấy tôi là không vừa mắt, nhưng điều đó cũng là do xuất phát từ cảm xúc mà thôi, nhưng trên thực tế giữa hai người chúng tôi cũng không có mối hận thù nào cả.
Hiện tại nghe thấy anh ta bênh vực lão Phong như vậy, tôi trực tiếp gật đầu:
“Nếu tôi có thể ra tay, chắc chắn sẽ không cho tên chó đó có quả ngon để ăn.”
Trong giọng điệu của tôi cũng mang theo sự phẫn nộ, những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa, nói cái gì mà tên tiểu quỷ này quá ngông quồng, cần phải dạy dỗ lại, hơn nữa lúc xuống tay tuyệt đối không được lưu tình gì đó…
Sau đó, chúng tôi đỡ lão Phong đến khu vực theo dõi trận chiến của phái Võ Đang.
Nhưng sau khi tôi đến đây, rất nhiều đệ tử Võ Đang đều lộ ra địch ý với lão Phong.
Dù sao cũng không còn cách nào khác, lão Phong vừa mới đánh bại đại sư huynh Dương Tấn của bọn họ.
Tuy nhiên, Vương Thừa Càn đạo trưởng lại tỏ ra rất quan tâm đến lão Phong, thậm chí ông ấy còn lấy ra một viên thuốc an thần đưa cho lão Phong ăn để ổn định vết thương.
Trên võ đài, Long Phi và Tá Tá Mộc đã bước vào giai đoạn cuối của trận chiến.
Long Phi tuy mạnh nhưng tên Tá Tá Mộc này còn mạnh hơn.
Lúc đầu hai người còn có thể ngang tài ngang sức, nhưng càng về sau, Long Phi đã không thể chống cự được nữa, cho nên lúc này anh ta đã bị đối phương áp chế.
Các đệ tử tông môn ở xung quanh thấy vậy thì đều không khỏi cau mày, hai tay siết chặt, cảm thấy Long Phi sắp bị đánh bại.
Mà Long Phi cũng muốn cố gắng hết sức để cứu vãn, nhưng kết quả rất đáng tiếc, cho dù Long Phi đã toàn lực ứng phó.
Cuối cùng, anh ta vẫn bị Tá Tá Mộc dùng một kiếm hất văng, sau đó bị gã đấm một quyền bay ra khỏi võ đài, thua triệt để.
Thậm chí sự thất bại này còn không gây ra bất kỳ gợn sóng nào, cũng không thể làm đối thủ bị thương nặng hay điều gì tương tự!
Long Phi rơi xuống võ đài, những đệ tử tông môn ở xung quanh đều nhắm mắt đầy bất lực, trên mặt của bọn họ còn lộ ra vẻ mặt nghẹn khuất và tiếc nuối.
Long Phi cắn chặt răng, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào Tá Tá Mộc.
Còn Tá Tá Mộc thì lần nữa hai tay ôm kiếm, sau đó cười như điên nói:
“Kiếm Đạo Vô Cực không phải là thứ dành cho những kẻ yếu đuối như mấy người có thể khiêu chiến!”
Nói xong, gã còn cưới “Ha ha ha” rồi bước đến chính giữa võ đài…
Lúc này, rất nhiều đệ tử tông môn đều trở nên đứng ngồi không yên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cái tên Tá Tá Mộc này thực sự rất mạnh, đạo hạnh còn cao thâm khó đoán, ngay cả Long Phi đã đạt đến cảnh giới Đạo Vương cũng đánh không lại.
Vậy trong Đạo môn này còn ai có thể là đối thủ của gã?
“Ôi trời! Tên tiểu quỷ xứ Phù Tang này mạnh quá!”
“Đúng vậy, Long Phi thua rồi, còn ai có thể đánh thắng gã đây?”
“Hiện tại trong số các đệ tử của các tông môn lớn, còn ai chưa lên võ đài vậy?”
“Hình như còn đại sư tỷ Tử U của Tử Vân Tông và đại sư huynh Ngọc Băng của phái Mao Sơn, đại đệ tử Lý Đông Lôi của phái Cản Thi, đại đệ tử Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo, đại đệ tử Pháp Không của Thiếu Lâm, đại đệ tử Cố Hàn của Thất Tinh Giáo, Phó Linh của núi Long Hổ, Ngọc Hàng của Tử Tiêu Quan…”