“Con mẹ nó, chỉ còn tám người này thôi sao?”
“...”
Nhưng trong số tám thế lực còn lại, tám người này vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn có một số người vẫn còn đang dưỡng thần và không hề có ý định bước lên võ đài.
Rất nhiều đệ tử tông môn đang chửi bậy, lúc này bọn họ cảm thấy những người này mà còn không lên võ đài thì Đạo môn sẽ thật mất mật.
Tuy nhiên, lúc này tôi đã chậm rãi đứng dậy và muốn dùng thực lực của mình để nói với cái tên tiểu quỷ của xứ Phù Tang.
Tôi không quan tâm Cuồng Phong Trảm gì đó hay là kiếm đạo Vô Cực chó má gì đó của gã.
Hôm nay gặp phải tao, làm bị thương người anh em của tao, tao sẽ khiến mày trả giá đắt…
*****
Lão Phong đã bị cái tên cao thủ Tá Tá Mộc của xứ Phù Tang này cố ý làm hại, mà điều này đối với tôi mà nói là không thể tha thứ.
Làm bị thương người anh em sinh tử của tôi, hiện tại còn dám hung hăng ngang ngược như thế.
Chẳng lẽ gã cho rằng thế hệ trẻ của Đạo thống Trung Nguyên chúng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?
Nếu như các cao thủ còn lại của tông môn không muốn ra tay thì tôi sẽ ra tay.
Tôi đứng thẳng dậy với vẻ mặt lạnh lùng.
Đám người Dương Tuyết và lão Phong ở bên cạnh nhìn thấy tôi đứng dậy và nhìn về phía võ đài như thế thì đều hiểu tôi sắp làm gì!
Dương Tuyết thấy vậy, cô ấy là người đầu tiên lên tiếng với tôi:
“Đinh Phàm, anh cẩn thận một chút!”
Nói xong, Dương Tuyết đã đưa cho tôi bội kiếm của cô ấy.
Tôi khẽ gật đầu rồi “Ừ” một tiếng và nhận lấy bội kiếm.
Đồng thời tôi cũng nhìn về phía lão Phong, nói:
“Lão Phong, một cước này, tôi giúp cậu báo!”
Nói xong, tôi không chút do dự mà quay người đi thẳng đến võ đài.
Nói xong, tôi xoay người và đi thẳng lên võ đài mà không hề do dự.
Bởi vì có một khoảng cách giữa võ đài và khán đài.
Lúc này, tất cả các tông môn lớn đều không có động tĩnh gì, bao gồm cả võ đài và các khu vực lân cận, ngoại trừ Tá Tá Mộc đang hai tay ôm kiếm thì không có ai khác.
Các đệ tử tông môn ở xung quanh và các tán tu cũng trừng lớn hai mắt và nghị luận sôi nổi.
Bọn họ đang suy đoán liệu cao thủ của các môn phái lớn có tiến lên khiêu chiến hay không.
Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại đột nhiên nhìn thấy tôi đứng dậy từ khu vực quan sát trận chiến của phái Võ Đang, sau đó tiếp nhận một thanh trường kiếm rồi bước về phía võ đài.
Những người đầu tiên phát hiện ra tình huống này đều lần lượt kêu lên đầy ngạc nhiên:
“Mau, mau xem, khu vực quan sát trận chiến của phái Võ Đang hình như có đệ tử nào tới khiêu chiến kìa?”
“Ơ. Thật sao!”
“Không thích hợp! Dương Tấn mạnh nhất đã bị đánh bại, chẳng lẽ ở bên trong đám đệ tử của phái Võ Đang còn có người có thể khiêu chiến với Tá Tá Mộc này sao?”
“Đệ tử của phái Võ Đang gì chứ? Người đó hình như là một tán tu, vừa rồi đối phương đã ngồi cạnh chúng ta...”
“Cmn, hình như người này có chút quen mắt!”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, chính là tên biến thái ngày đó đã đánh nát cửa gỗ để dập lửa đó!”
“Đúng vậy, cậu ta còn dùng cương khí trực tiếp đánh ngã đại đệ tử của Hàng Ma Tông!”
“À đúng rồi, chính là cậu ta. Khuya ngày hôm trước, trong lúc đang ăn cơm, cậu ta đã đánh nhau với đại đệ tử Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo, thậm chí còn chiếm thế thượng phong…”
“...”
Khi mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, thông tin về tôi cũng nhanh chóng được lan truyền.
Có rất nhiều đệ tử tông môn đã bắt đầu chú ý đến tôi.
Tuy nhiên, trong lòng của bọn họ vẫn không nắm chắc, bởi vì tên cao thủ của xứ Phù Tang này quá mạnh.
Ngay cả Thiếu trang chủ Long Phi của núi Phi Long đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ cũng đã thua ở trong tay của đối phương.
Mặc dù tôi cũng đã có một số chiến tích, nhưng trước sau cũng chỉ là một tên tán tu mà thôi, hơn nữa lúc giao thủ với Vương Triều Dương cũng không có hoàn toàn phân ra thắng bại, vân vân.
Cho nên, vẫn có một số đồng đạo không xem trọng tôi.
Mà tôi cũng đã nhảy lên võ đài, còn Tá Tá Mộc nhìn thấy có người lên khiêu chiến thì cũng chậm rãi xoay người lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào gã, cũng không nói gì.
Hai chúng tôi nhìn nhau, lập tức cảm nhận được sự áp bức và sát ý đến từ phía bên kia..
Tá Tá Mộc nhìn thấy sát ý ở trong mắt tôi nên gã muốn dùng khí thế để trấn áp tôi trước.
Hai tròng mắt của gã trừng lên tạo cho người ta một áp lực vô hình.
Nhưng một đường đi tới này, tôi đã nhìn quen sinh tử, ngay cả Âm phủ cũng đã từng đi qua, chẳng lẽ còn sợ ánh mắt uy áp của người khác sao?
Dù Tá Tá Mộc có thể hiện ra sát khí như thế nào, thì khi đối mặt với tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cho nên cuối cùng gã vẫn nhịn không được mà chớp chớp mắt.
Cũng bởi vì điều này, đã khiến cho gã có một loại cảm giác chưa chiến đã bại.
Nhưng gã cho rằng, điều này cũng không thể chứng minh tôi có đủ sức mạnh để đối kháng với gã.
Vì vậy, gã đã trực tiếp nói với tôi:
“Cậu muốn khiêu chiến với Kiếm Đạo Vô Cực của tôi sao?”
Trong lòng của tôi chỉ hừ lạnh.
Nhưng ngoài miệng tôi vẫn lịch sự nói:
“Đinh Phàm, ra chiêu đi!”
Nói xong, tôi đã bắt đầu vận khí, để cho khí thế của mình duy trì ở cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong.
Tôi cũng không triển khai toàn bộ tu vi của mình, điều này cũng làm cho người ngoài không biết tu vi của tôi đến đâu.
Sở dĩ tôi làm như vậy, thứ nhất là để che giấu thực lực, từ đó không để đối thủ biết được tình huống về tu vi của tôi.