Thứ hai là tôi muốn dùng một đòn đánh bại gã, muốn từ trên thực lực và trên tâm lý, triệt để phá huỷ gã.
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng sau khi các đệ tử ở xung quanh cảm nhận được đạo khí của tôi lại lần lượt xem đến ngây người, thậm chí là có chút ngơ ngác.
“Mẹ nó. Đạo khí yếu như vậy luôn à?”
“Không thể nào? Đạo khí yếu ớt như vậy còn chưa đạt đến Đạo Quân nữa?”
“Xong rồi, tên này là một tên gà rồi!”
“Nhóc con, cậu có thể làm được không?”
“Người anh em, với chút đạo hạnh này thì cũng đừng không biết xấu hổ mà lên võ đài, sẽ bị tên tiểu quỷ kia đánh chết đấy!”
“Quên đi, đây cũng chỉ là một tên thích lên võ đài thể hiện để loè thiên hạ mà thôi!”
“...”
Bởi vì theo quan điểm của bọn họ, trong một trận đối chiến có cường độ như thế này.
Lên võ đài thì nên thi triển ra tu vi mạnh nhất của mình, còn tôi dám chơi như vậy chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.
Bởi vì trong nhận thức của họ, nếu không lập tức phóng ra đạo khí mạnh nhất của mình thì rất dễ dàng bị đối thủ dùng một đòn đánh bại.
Bởi vì có sự khác biệt nhất định về thời gian giữa sự vận chuyển, triển khai và sử dụng đạo hạnh.
Trong một trận quyết đấu giữa các cao thủ, chỉ chênh lệch một chút thời gian như vậy thôi đã có thể phân ra thắng bại.
Với sự tồn tại của tư duy cố định này, cộng thêm những đệ tử tông môn đó không hiểu gì về tôi.
Sau khi thấy tôi chỉ phóng xuất ra tu vi có cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong, bọn họ gần như cho rằng tôi chỉ có chút đạo hạnh này, cho nên tôi đi lên chính là tự tìm đường chết.
Đương nhiên cũng có những người biết rõ sự lợi hại của tôi, ví dụ như đại đệ tử Lý Dục của Hàng Ma Tông, đại đệ tử Quách Thần Phi của phái Thanh Thành, cũng như một số cao thủ không biết tên….
Bọn họ đều bị tôi đánh bại, cho nên lúc này bọn họ tuyệt đối không tin bản thân tôi chỉ có chút tu vi này.
Nhưng vì sao tôi chỉ phóng xuất ra một ít đạo hạnh, khiến bọn họ có chút khó hiểu.
Thể hiện sao? Nhưng đối thủ là một cường giả đã đánh bại cường giả cấp Đạo Vương, đánh nhau với loại người này mà còn dám chơi đùa à?
Chẳng may đối thủ dùng toàn lực ứng phó, vậy thì sẽ quá muộn để tôi vận chuyển linh lực và tăng tu vi của mình.
Nhưng tôi dám chơi như vậy thì có phải tôi đang tự tìm chết hay là tôi đang vô cùng tự tin vì bản thân có thực lực cường đại?
Ngoại trừ các đệ tử của tông môn và những tán tu rải rác bốn phía đang nghị luận không ngừng và cảm thấy khó hiểu ra.
Lúc này nhóm cao tầng của Đạo môn ở trên khán đài cũng đã chú ý đến tôi.
Trong trận chiến ở thung lũng Hắc Ám, điểm mấu chốt chính là tôi.
Tin tức mà Ngô Hưng Long mang về cũng chứng minh sự tồn tại và thân phận đặc biệt của tôi.
Ngoài ra còn có những bí pháp “Nghịch thiên” của tôi và những cường giả siêu cấp ở sau lưng tôi.
Lúc này mới có thể mang Thiên Cơ Tử nguyên vẹn trở về, cùng với việc mang Lâu Nguyệt trở về.
“Đinh Phàm, hóa ra chính là vị tiểu bối này!”
“Nghe nói ở thung lũng Hắc Ám, cậu ta đã lấy sức lực của một người để đánh bại trăm người!”
“Đúng vậy, hơn nữa theo tin tức tình báo, vị tiểu bối này chính là xuất mã của Hồ tộc.”
“Không chỉ có như thế, tình báo còn cho biết bên cạnh cậu ta còn có một quỷ tu vô cùng mạnh có thân phận không tầm thường, lai lịch thần bí.”
“Nếu tất cả đều là thật thì tên tiểu bối của xứ Phù Tang có lẽ không phải là đối thủ của cậu ta rồi!”
“Ha ha ha, nhìn vẻ mặt của vị tiểu bối này là biết, e rằng tên tiểu bối của xứ Phù Tang chắc chắn sẽ bị đánh thảm rồi.”
“...”
Các cao tầng của Đạo môn đã trở nên ồn ào, không ngừng bàn tán và thảo luận với nhau, đồng thời cũng cực kỳ xem trọng sự xuất hiện của tôi.
Nhưng các đồng đạo ngồi xung quanh đều tỏ ra nghi ngờ và lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.
Đây rõ ràng chỉ là một tên tán tu vô danh mà thôi, vì sao nhóm cao tầng của Đạo môn ở trên khán đài lại chú ý đến vậy?
******
Khi những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh bắt đầu nghị luận với nhau, Tá Tá Mộc ở trên võ đài lại lên tiếng.
“Hừ! Người Trung Nguyên tới khiêu chiến kia, với chút đạo hạnh này mà còn dám khiêu chiến Kiếm Đạo Vô Cực của tôi sao?”
“Bớt nói nhảm, đến đây đi!”
Tôi trực tiếp đáp lại một câu, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Người kia thấy tôi quát lớn như vậy thì trong lòng tức giận, gã cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị khiêu chiến, bởi vì gã đường đường là cao thủ số một của xứ Phù Tang, ở trong thế hệ trẻ của Âm Dương Sư tại xứ Phù Tang cũng không ai dám mạo phạm gã.
Nhưng bây giờ, chỉ là một người tu hành của Trung Nguyên bày ra cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong mà cũng dám tới khiêu chiến, khiến gã cảm thấy không có thể diện, cho nên sắc mặt của gã đã trầm xuống, sau đó mắng một câu bằng tiếng Trung Nguyên:
“Đáng chết!”
Nói xong, gã giơ trường kiếm lên rồi lao về phía tôi.
Tốc độ kia cực kỳ nhanh, thực lực và khí thế được bày ra hoàn toàn giống hệt lúc đối chiến với Long Phi trước đó, đồng thời gã cũng không vì tôi chỉ bày ra tu vi của cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong mà thủ hạ lưu tình.
Ngược lại gã đã phong tỏa khí thế của tôi trước khi ra tay.
Nhưng trên khóe môi của tôi lại nở ra một nụ cười lạnh lùng, bởi vì cái tên tiểu quỷ của xứ Phù Tang đối mặt với tôi đây đã được chú định sẽ phải thất bại.