Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1891

Chương 1891 Chương 1891

Nghĩ tới đây, dưới chân tôi vừa giẫm, một tay cầm kiếm, cả người trực tiếp bắn ra ngoài, nhưng trong cơ thể lại lập tức thi triển Hỏa Thiên Công.

Hỏa Thiên Công không phải là một công pháp bình thường và nó có thể dễ dàng chuyển hóa, đồng thời sức mạnh bộc phát lại vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ Hỏa Thiên Khí ở trong cơ thể của tôi đã ổn định từ 1% đến 5%, tu vi của bản thân cũng theo sự vận chuyển của Hỏa Thiên Công mà bị cưỡng ép tăng lên một cấp rưỡi.

Nói cách khác, tu vi hiện tại của tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương trung kỳ siêu cấp khủng bố và chạm đến thực lực của Đạo Vương đỉnh phong.

Nhưng đạo khí phóng thích ra bên ngoài chỉ cho thấy bản thân tôi mới đạt tới Đạo Sư đỉnh phong mà thôi, cùng lúc đó, theo sự vận chuyển của Hỏa Thiên Công, Hỏa Thiên Khí màu đỏ sậm cũng theo đó mà hiện ra, bởi vì nó bị áp chế nên màu sắc rất nhạt và không rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, từng đợt uy áp tiêu cực vô hình lập tức bao trùm toàn bộ hội trường.

Bởi vì khí tràng đã bị tôi áp chế, cho nên sự tản mát của loại khí tràng tiêu cực này cũng bị hạn chế, nó chỉ bị giới hạn ở hai bên võ đài, cho dù là ngồi ở ngoài võ đài hay là những người đang xem cuộc chiến ở hàng ghế trước cũng không thể cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của Hỏa Thiên Khí.

Nhưng Tá Tá Mộc bị tôi tấn công lại là người đầu tiên cảm nhận được luồng cảm xúc tiêu cực bị đè nén và kỳ dị này một cách chân thực nhất.

Đồng thời ở trong nội tâm của gã cũng dâng lên đủ loại yếu tố tiêu cực khác nhau, ví dụ như cha của gã bị tai nạn xe hơi, mẹ nhảy lầu và em gái rơi xuống biển, bản thân làm thế nào đến bái nhập vào chùa Đạo Minh, gã đã bước lên con đường Âm Dương Sư này gian khổ như thế nào, đã phải ăn biết bao nhiêu đau khổ, vân vân.

Nói tóm lại, cái loại cuộc sống không hề dễ dàng này đã bị đủ loại khí tức như sợ hãi, nóng nảy, thô bạo, ngang ngược này bao vây, mà điều này cũng khiến cho Tá Tá Mộc trong lúc nhất thời đã sinh ý định nhảy lầu tự tử.

Lúc gã nhìn về phía tôi thì chỉ cảm thấy chính mình đang đối mặt không còn là người tới khiêu chiến đến từ Trung Nguyên mà mình đã từng coi thường nữa, đối phương rõ ràng là một con mãnh thú Hồng Hoang, còn bản thân gã đã trở thành một con mồi của con mãnh thú này.

Trong lòng của gã dâng lên cảm giác lạnh buốt, tâm lý cũng đã xuất hiện cảm giác kinh hoàng và sợ hãi.

Ngay tại một khắc này, thậm chí gã còn có ý định rút lui và nhận thua, rất nhiều người ở dưới võ đài đã phát hiện ra động tác của Tá Tá Mộc rất chậm chạp và biểu tình mang theo hoảng sợ, nhưng bọn họ lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo*, cho nên cũng chỉ có những vị trưởng lão và tiền bối có tu vi cao và các đại lão của Đạo môn và sư phụ của Tá Tá Mộc đang ngồi ở trên đài cao mới có thể thông qua tu vi cường đại của bản thân mà cảm nhận được cảm xúc tiêu cực của Hỏa Thiên Công.

Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân lập tức liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra đây là do tôi đang thi triển Hỏa Thiên Công, nhưng hôm đó rõ ràng là bọn họ đã nói rõ với tôi.

Đây là một loại “Công pháp”sẽ ảnh hưởng đến tâm trí, kêu tôi dùng nó ít thôi.

Nhưng tôi thì hay rồi, hiện tại vừa lên võ đài đã trực tiếp lấy ra sử dụng.

Thậm chí còn có người cau mày lại, kinh ngạc mà cảm thán nói:

“Cái này, khí tức này thật cuồng bạo!”

“Đâu chỉ cuồng bạo, nó còn rất tiêu cực.”

“Đây là loại khí tức gì vậy? Tại sao lại tiêu cực đến thế?”

“Đạo khí này thật là áp lực. Đây là loại công pháp gì vậy?”

“...”

Trong khi đông đảo trưởng lão của Đạo Môn đang kinh ngạc cảm thán không ngừng thì tôi đã thi triển Hỏa Thiên Công mà nghiền sát về phía trước.

Tá Tá Mộc chưa gặp loại đạo khí áp lực này bao giờ, cho nên lúc này gã chỉ cảm thấy khó thở, thậm chí trên trán còn đổ mồ hôi.

Nhưng gã trước sau gì cũng là cao thủ số một của xứ Phù Tang, cho nên gã đã nghiến răng và căng da đầu để đối phó.

Ngay tại lúc sắp tiếp xúc với tôi, gã đột nhiên bạo rống một tiếng:

“Kiếm Đạo Vô Cực.”

Nói xong, gã giơ tay lên rồi chém xuống một kiếm, một kiếm này có uy lực cực kỳ mãnh liệt, đồng thời còn mang theo cương khí cuồng bạo.

Vừa rồi Long Phi đã bị một kiếm như vậy đánh bay khỏi võ đài, nhưng tôi vẫn không lùi không tránh, thay vào đó là lập tức xông qua.

Còn các đệ tử của các tông môn không cảm nhận được Hỏa Thiên Khí vẫn nghĩ tôi chỉ có đạo hạnh ở mức Đạo Sư đỉnh phong mà thôi.

Cho nên sau khi nhìn thấy tôi “Ngốc nghếch” mà lao về phía trước như thế, nguyên một đám đều sôi nổi chửi má nó:

“Cùi bắp, mau tránh đi chứ?”

“Mau tránh ra, cậu đi lên chính là chịu chết đấy?”

“Xong rồi xong rồi, hoàn toàn xong rồi!”

“...”

Nhưng những trưởng lão và các giáo chủ, chưởng giáo của tông môn đều có thể cảm nhận được Hỏa Thiên Khí, nguyên một đám lần lượt tối sầm mặt lại, không phát ra âm thanh nào.

Bởi vì bọn họ đều phát hiện, tôi có thể thi triển ra một loại đạo khí áp lực và tiêu cực như vậy, chứng minh đạo hạnh của bản thân tuyệt đối không yếu đuối như vẻ bề ngoài, thực lực chân chính chắc chắn rất khủng bố.

Còn bản thân tôi cũng hoàn toàn không có ý định triền đấu với tên này.

Điều mà tôi phải làm chính là dùng một đòn tiêu diệt tên này, tôi muốn để cho tên cao thủ của xứ Phù Tang này biết, cái gọi là Kiếm Đạo Vô Cực gì đó của gã khi đứng ở trước mặt Đạo thống Trung Nguyên của chúng tôi sẽ yếu ớt giống như gân gà vậy.

Bình Luận (0)
Comment