Cho nên lúc cương khí của trường kiếm kia trong nháy mắt đánh úp lại, tay trái của tôi đã hơi nhấc lên, thậm chí còn không rút trường kiếm ra.
Trong khoảng khắc, một cỗ đạo khí màu đỏ sẫm đã khuấy động mà ra, ngay sau đó, chỉ nghe “Phanh” một tiếng chấn vang.
Tên cao thủ Tá Tá Mộc của xứ Phù Tang kia đã bị chấn đến mức liên tục lui về phía sau, gần như không thể đứng vững.
Sau khi những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, tất cả bọn họ đều trở nên ngây dại, nguyên một đám đều trừng lớn hai mắt, biểu tình cứng đờ, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Rõ ràng Tá Tá Mộc mới là người cường thế, vừa rồi cũng dùng chiêu thức tương tự để đánh bay Long Phi, nhưng tại sao lúc này lại thua rồi?
Thậm chí đối thủ còn là một tên cùi bắp, đạo khí chỉ sự dao động ở cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong mà thôi, vậy mà có thể đánh người ta liên tục lùi lại, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nhưng trước khi bọn họ hồi phục tinh thần, tôi lại lao về phía trước.
Tá Tá Mộc muốn trốn, nhưng chính gã lại phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không thể theo kịp.
Trong chớp mắt, tôi đã xuất hiện ở trước mặt gã, đồng thời mang theo khí tức tiêu cực cường đại khiến cho gã muốn tự sát và bị đè áp tới cực hạn.
Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy tôi lạnh giọng nói một câu:
“Kiếm Đạo Vô Cực của mày ở trước mặt tao chính là cứt chó!”
Nói xong tôi đánh ra một quyền, trực tiếp đấm thẳng vào bụng của gã.
Tá Tá Mộc chỉ cảm thấy bụng đau nhói, toàn bộ khuôn mặt cũng lập tức vặn vẹo vì đau đớn, trong miệng cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể cũng theo đó mà bay ngược ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
Sư phụ và sư đệ của Tá Tá Mộc, cũng như các đệ tử của Đạo môn ở xung quanh thấy vậy, nguyên một đám đều cảm thấy cả người không tốt, đồng thời cũng xem đến gần như nói không ra lời.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến mức không biết phải làm sao, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Lúc này mới vừa đối mặt, vậy mà Tá Tá Mộc đã bị đánh đến ho ra máu, thực lực chênh lệch chẳng phải quá lớn rồi sao?
Nhưng tôi ở trên võ đài cũng không vì thế mà dừng lại, tôi bước nhanh về phía trước và nhanh chóng bước đến trước mặt Tá Tá Mộc, sau đó tôi lạnh lùng nhìn về phía Tá Tá Mộc đang nằm trên mặt đất rồi nói thêm một câu:
“Ở trước mặt tao, mày còn không bằng một con chó!”
Nói xong, tôi nhấc chân lên đá một cái, Tá Tá Mộc lại hét thảm một tiếng, cơ thể lại bị đá văng ra xa, sau đó lăn thẳng ra khỏi võ đài và ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Câu nói này của tôi giống như trả lại cho Tá Tá Mộc vậy, vừa rồi gã dám dùng những lời lẽ này để vũ nhục lão Phong, trong tình huống lão Phong đã nhận thua mà còn công kích cậu ấy, vậy thì một quyền và một cước này của tôi cũng coi như là giúp lão Phong nhả ra một ngụm ác khí.
Đồng thời đả kích nghiêm trọng đến sự kiêu ngạo của gã.
Kiếm Đạo Vô Cực gì đó chính là cứt chó, đương nhiên là tôi có thể tiếp tục xuống tay với gã, nhưng tôi cũng không có làm như vậy, bởi vì tôi đã xuống tay đánh ra một quyền và một cước này rất nặng.
Cứ như vậy, tên này ít nhất cũng phải mất đến ba bốn tháng mới hồi phục được, nếu lại đánh nữa thì e rằng gã sẽ phải mất mặng…
*****
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Tá Tá Mộc vừa bị tôi đá bay ra khỏi võ đài, mà Tá Tá Mộc lại có vẻ cực kỳ khó chịu.
Gã che ngực và bụng, sau đó “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Cách đó không xa, sư phụ của Tá Tá Mộc nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức xanh mặt.
“Tá Tá Mộc!”
Nói xong, ông ta đã vội vàng chạy tới.
Sư đệ Tiểu Tuyền Tá Dã của gã cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch, cũng vội vã chạy tới.
Tá Tá Mộc cố gắng dùng tay lau vết máu tươi ở trên khóe miệng rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy tôi ở trên võ đài, trong lòng của gã lại dâng lên một cỗ ưu thương không tên.
Ngay sau đó, cái tên Tá Tá Mộc được mệnh danh là cao thủ số một trong thế hệ trẻ của xứ Phù Tang này cư nhiên lại bắt đầu khóc lên.
“Hu hu hu...”
Thậm chí âm thanh khóc lóc còn rất lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tôi liếc nhìn gã vài lần rồi quay người bước sang phía bên kia của võ đài.
Lúc này, toàn bộ hội trường đã bị khiếp sợ đến mức yên tĩnh.
Trong khoảng khắc này, đột nhiên có tiếng reo hò và la hét như sấm sét vang lên.
“Thắng, thế mà lại thắng rồi!”
“Ông trời của tôi, thậm chí cậu ta còn không rút kiếm ra!”
“Quá, quá mạnh rồi đó?”
“Cmn, cường giả!”
“Cười chết ông rồi, Tá Tá Mộc bị đánh đến bật khóc rồi!”
“Cao thủ của xứ Phù Tang bị đánh đến khóc sao? Ha ha ha!”
“Không phải tên ngốc đó vừa nói Đinh đạo hữu là kẻ yếu đuối sao?”
“Đúng vậy, đây mới chính là cao thủ chân chính...”
“Đinh đạo hữu uy vũ!”
“...”
Khung cảnh lại trở nên ồn ào náo động, vô số lời khen vang lên, bởi vì độ tương phản này quá lớn, vốn tưởng là kẻ yếu đuối, không ngờ lại là siêu cấp cao thủ.
Thậm chí còn đánh bại tên cường giả vô cùng kiêu ngạo của xứ Phù Tang, mà đây cũng là lý do tại sao mọi người lại có phản ứng lớn như vậy.
Đám người lão Phong và Dương Tuyết nhìn thấy cảnh này thì cũng rất kích động, thậm chí lão Phong còn cười khổ nói:
“Khoảng cách với cậu ấy đúng là càng lúc càng lớn!”
Dương Tuyết ở bên cạnh nghe xong lại nở ra một nụ cười tự hào, bởi vì ở trong mắt của cô ấy, tôi đã là bạn trai của cô ấy rồi.