Còn các cao tầng của Đạo môn xem xong cũng lần lượt gật đầu, các môn chủ và trưởng lão khá hơn chút thì vuốt ve chòm râu của mình, bởi vì biểu hiện của tôi lúc này cũng không khác mấy so với tình báo của bọn họ.
Huống chi trong tình báo còn nói, thực lực mạnh nhất của tôi đã đạt đến cảnh giới Đạo Tôn khủng bố rồi.
Hiện tại đối thủ chỉ là một tên cao thủ của xứ Phù Tang mới đạt đến cảnh giới Đạo Vương, nếu ngay cả người này mà tôi cũng không thể đối phó được, như vậy thì tin tức trong tình báo mà bọn họ có được chắc chắn là giả.
Đồng thời cũng có một số đại lão của tông môn lộ ra vẻ mặt u buồn.
Mỗi môn phái của họ đều có những đệ tử xuất sắc, vốn dĩ bọn họ đang chuẩn bị tranh giành vị trí số một trong đại hội Đạo môn lần này.
Nhưng bây giờ lại nhảy ra một tên thiếu niên gần như yêu nghiệt, vậy đệ tử của các môn phái bọn họ làm sao còn có thể tranh giành được nữa?
Đúng lúc này, sư phụ Công Đằng Cửu Nhất của Tá Tá Mộc và nhị đồ đệ Tiểu Tuyền Tá Dã của ông ta đã đi đến bên cạnh Tá Tá Mộc.
Thấy Tá Tá Mộc khóc lóc không ngừng, khiến Công Đằng Cửu Nhất cực kỳ đau lòng.
Nhưng sau khi Công Đằng Cửu Nhất phát hiện Tá Tá Mộc đã bị trọng thương, nếu cảm xúc của gã cứ tiếp tục bị kích động như vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Bọn họ vốn muốn để Tá Tá Mộc bình tĩnh lại nhưng Tá Tá Mộc đã bị thực lực mạnh mẽ của tôi đả kích, cộng thêm cảm xúc tiêu cực của Hỏa Thiên Công dẫn động, cho nên hiện giờ gã thật sự có ý nghĩ tự sát.
Bởi vì Kiếm Đạo Vô Cực tự xưng là vô cùng cường đại kia lại không chịu nổi một kích khi đứng ở trước mặt cao thủ của Trung Nguyên, cho nên đối với một tên cao thủ số một của xứ Phù Tang như gã, loại đả kích này có thể nói là vô cùng lớn.
Kết quả, sau khi tên này vì kích động mà khóc một trận thì đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ngay tại chỗ, đội ngũ y tế của Đạo môn cũng nhanh chóng tiến tới cứu trị khẩn cấp để đề phòng vạn nhất.
Công Đằng Cửu Nhất nhìn thấy đồ đệ của mình bị thương nặng như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của tôi dường như cũng không có việc gì thì trong lòng đã nổi giận, sau đó cư nhiên nhảy thẳng lên võ đài rồi rít gào một tiếng về phía tôi:
“Cậu nhóc, cậu chết, chết chắc rồi!”
Tiếng Trung của lão Âm Dương Sư già của xứ Phù Tang này còn tệ hơn cả hai tên đồ đệ của ông ta.
Sau khi mắng tôi một câu như vậy thì đạo khí khắp cơ thể của ông ta đột nhiên bộc phát, rõ ràng là muốn ra tay với tôi.
Nhìn thấy điều này, tôi không khỏi cau mày nhưng cũng không sợ, bởi vì nơi này chính là đại hội của Đạo Minh.
Tôi ở trên võ đài đánh bại đồ đệ của ông ta, nếu ông ta thẹn quá thành giận mà tới công kích tôi thì chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.
Mà một màn này cũng đã được tất cả mọi người có mặt nhìn ở trong mắt, sau đó rất nhiều người đều sôi nổi hét lên:
“Lão già muốn làm gì?”
“Cmn, đồ đệ thua, sư phụ còn muốn tự mình lên đài sao?”
“Không biết xấu hổ, lăn xuống đi!”
“...”
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, lão già Công Đằng Cửu Nhất của xứ Phù Tang kia đã nghiền sát về phía tôi, nhưng trước khi ông ta kịp đến gần, mấy vị chưởng môn ở trên khán đài đã lần lượt nhảy ra và đáp thẳng xuống sàn đấu.
Bốn trọng tài cũng trực tiếp nhảy lên võ đài từ bốn hướng.
Ngay cả lão Phong và Dương Tuyết cũng tiến về phía trước vài bước, Hồ Mỹ ở trong lòng của Dương Tuyết cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí muốn lập tức biến thân.
Nếu các vị tiền bối không xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ lên đài trợ trận.
Mà hai trong số ba vị tiền bối đó, tôi có quen biết, một vị ở trong đó là Phi Hồng chân nhân của phái Võ Đang, người còn lại là Liệt Hỏa chân nhân của phái Mao Sơn, còn có một vị là một hòa thượng già mà tôi không quen biết, nhưng xem bộ dáng này hẳn là cao tăng của Phật môn.
Ngay khi ba người này vừa tiếp đất, Công Đằng Cửu Nhất đã lập tức dừng bước chân.
Cùng lúc đó, chỉ nghe Liệt Hỏa chân nhân, Phi Hồng chân nhân và vị cao tăng kia lần lượt mở miệng nói:
“Phù Tang đạo hữu, anh muốn làm gì?”
“Công Đằng đạo hữu, làm như vậy không ổn đâu?”
“Nam mô a di đà phật!”
Những người xung quanh nhìn thấy một màn này cũng trở nên phấn khích.
“Tiểu quỷ tử, nơi này là Trung Nguyên, không phải Phù Tang!”
“Liệt Hỏa tiền bối, mau đánh chết ông ta!”
“Phi Hồng chân nhân, cho ông ta nhìn một chút màu sắc đi!”
“Giới Không đại sư, mau siêu độ ông ta đi.”
“...”
Công Đằng Cửu Nhất thấy tư thế này thì thầm nghiến răng, ông ta cũng biết chính mình quá xúc động, nơi này là Trung Nguyên, còn là võ đài tranh bá.
Mà những người ở đây đều là các cao thủ của Đạo thống Trung Nguyên.
Nếu ông ta muốn ở chỗ nay ra tay với tôi thì hoàn toàn chính là tìm đường chết, cho nên tên tiểu quỷ tử già này cũng nhanh chóng nhận ra tình huống hiện tại rồi vội vàng thu hồi tức giận.
Sau khi hít một hơi thật sâu thì cứng ngắc nói:
“Là do tôi quá xúc động, nhưng tiểu đồ của tôi đã bị cậu ta ác ý hãm hại, tôi thật sự rất tức giận!”
“Ha ha, thực lực kém người khác, có gì tức giận?”
Liệt Hỏa chân nhân không chút khách khí mở miệng nói, cũng không cho tên cao thủ của xứ Phù Tang này mặt mũi.
Phi Hồng chân nhân cũng phụ họa một câu:
“Quyết đấu công bằng, đồ đệ của anh cũng không nhận thua. Đâu ra ác ý hãm hại!”