“Nam Mô A Di Đà Phật, mời thí chủ trở về đi!”
Cao tăng cũng lên tiếng.
Công Đằng Cửu Nhất cũng đã nhìn rõ hiện thực, hiện tại mọi người đang cho ông ta một bậc thang đi xuống, bây giờ ông ta cũng không tiện tranh luận.
Nếu ở chỗ này đấu võ, bản thân ông ta chắc chắn sẽ bị vây công đến chết, cho nên ông ta cũng không nói một lời, nhanh chóng xoay người trở về, cuối cùng là nhảy xuống võ đài và chạy đến phòng cấp cứu.
Nhìn thấy vậy, ba vị tiền bối cũng xoay người nhìn về phía tôi, còn tôi vừa nhìn thấy ba vị tiền bối thì rất lẽ phép mà chắp tay về phía bọn họ.
“Cảm ơn ba vị tiền bối!”
Vị hòa thượng được mọi người xung quanh gọi là Giới Không đã giơ tay lên nhưng lại không nói gì.
Phi Hồng chân nhân thì khẽ gật đầu và mỉm cười.
Liệt Hỏa nhân nhân đã xua tay nói:
“Không sao, tiếp tục thi đấu!”
Nói xong, ba vị tiền bối trực tiếp rời khỏi võ đài và quay trở lại khán đài quan sát trận chiến.
Ba trong số bốn trọng tài cũng theo thứ tự mà bước xuống võ đài.
Sau khi có một tiền bối đến gặp tôi và xác nhận ngắn gọn tình hình với tôi xong thì cao giọng hô với những người ở xung quanh khán đài quan sát trận chiến:
“Người thắng, Đinh Phàm.”
Nói xong, tiếng ồn ào náo động tiếp tục vang lên.
Trọng tài nói tiếp:
“Giải đấu long hổ tranh bá dành cho thế hệ trẻ lần thứ năm tiếp tục bắt đầu...”
*****
Sau một tiếng rống lớn của trọng tài, trận đấu tiếp tục tiến hành.
Về phần Tá Tá Mộc đang sống dở chết dở vì bị một cước của tôi đá bay ra khỏi võ đài, gã đã được đưa đến phòng y tế để cấp cứu.
Tất nhiên, tôi cũng không có hạ sát thủ mà chỉ đánh gã trọng thương, coi như giúp lão Phong xả giận và thay Đạo môn của Trung Nguyên xả giận.
Từ đó để cho tên Phù Tang này biết, Đạo môn ở Trung Nguyên chúng tôi vĩnh viễn là chính thống, vĩnh viễn cao hơn một bậc, gã muốn khoe khoang ở trước mặt Đạo môn của Trung Nguyên tôi, vậy thì tôi sẽ cho gã ăn chút quả đắng.
Nhưng trong lòng tôi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì lão Phong đã thua, như vậy thì võ đài này sẽ do tôi tiếp tục phòng thủ, từ đó để Bảo Kính Tử Kim và bảo dược Bách Hoa Dịch đều rơi vào trong tay chúng tôi.
Tôi đứng ở trên võ đài, chuẩn bị nghênh đón người khiêu chiến tiếp theo.
Rất nhanh người tới khiêu chiến đã xuất hiện.
Cái tên đại đệ tử Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo được xưng là gậy quấy phân heo đã nhảy thẳng lên võ đài.
Vương Triều Dương vừa bước lên võ đài đã khiến cho nhóm người đang xem cuộc chiến đứng dậy reo hò.
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh thấy vậy cũng nhếch miệng nở một nụ cười.
Hôm kia tên này đã quẳng xuống một câu, nói là muốn đánh chết tôi, nhưng tôi cũng không ngờ hôm nay gã lại có gan tới như thế.
Chỉ là Thanh Sơn chân nhân của Kỳ Liên Giáo thấy vậy thì hơi nhíu mày, bởi vì lúc này ông ấy đã biết được thân phận của tôi, cũng biết tôi chính là Đinh Phàm.
Cộng với những tin tức trước đó nữa, cho nên ông ấy có thể đưa ta phán đoán chính xác, tên đệ tử này của ông ấy không phải là đối thủ của tôi.
Nếu lúc này đi lên khiêu chiến với tôi, chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.
Liệt Hỏa chân nhân ở bên cạnh thấy vậy còn nói với Thanh Sơn chân nhân một câu:
“Thanh Sơn, đồ đệ của anh cũng thật sốt ruột! Nhìn dáng vẻ này, xem ra cậu ấy rất tự tin!”
Nghe xong, Thanh Sơn chân nhân lại lộ ra một nụ cười khổ.
“Đinh Phàm tiểu bối này có thực lực không tầm thường, cho nên tên đồ đệ kia của tôi có lẽ không phải là đối thủ của cậu ấy!”
“Không chỉ là đồ đệ của anh thôi đâu, một chiêu vừa rồi của Đinh Phàm tiểu bối, cho dù là toàn bộ đám đệ tử trong thế hệ trẻ đang ngồi ở chỗ này cũng không có mấy người có thể ngăn cản!”
Phi Hồng chân nhân cũng lên tiếng.
“Ầy! Xem ra năm nay vị trí quán quân sẽ phải rơi vào tay của một tên tán tu rồi!”
Âu Dương tiền bối của Lục Liễu Trang cũng cười ha hả trêu chọc.
“Nói như vậy cũng đúng, thực lực của tên tiểu bối này xác thực rất mạnh, còn có thể thu phóng đạo khí một cách tự nhiên như vậy, quả thực là cực kỳ lợi hại!”
Lại có một vị chưởng môn khác lên tiếng, người này vô cùng chắc chắn về năng lực của tôi.
Huống chi các đại lão có mặt ở đây đều là những tiền bối của Đạo môn có đạo hạnh cao thâm, cho nên mặc dù vừa rồi tôi đã áp chế Hỏa Thiên Công lại, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được cỗ đạo khí cường đại này, cộng với những tình báo bí mật có được trước đó, cho nên bọn họ mới nói ra lời như vậy.
Mặc dù các tiền bối đều cảm thấy rất hài lòng về thực lực của tôi, nhưng các đệ tử của các môn phái ở xung quanh lại không cho rằng tôi có thể kiên trì đến cuối cùng.
Dù sao vẫn còn tám đại đệ tử của các tông môn lớn còn chưa có lên võ đài, tôi có thể đánh bại một hai người thì có lẽ không thành vấn đề, nhưng ba bốn người, năm sáu người thì sao?
Bởi vì đây là xa luân chiến, chỉ khi chiến đấu đến cùng thì mới có thể là người giành thắng lợi cuối cùng.
Lúc này Vương Triều Dương bước lên võ đài, trên mặt của anh ta lộ ra vẻ lạnh lùng, sau đó lạnh lùng nói một câu:
“Nhóc con, cậu có thể đánh bại được cao thủ của xứ Phù Tang, coi như cậu cũng có chút bản lĩnh. Nhưng hôm nay, tôi sẽ không để cậu giành chiến thắng đâu!”
Nói xong, Vương Triều Dương cũng không muốn nói thêm lời nào với tôi nữa, nhanh chóng rút kiếm ở trong tay ra khỏi vỏ.