Cộng thêm chuyện của ngày hôm trước đã làm anh ta cực kỳ khó chịu, khiến anh ta vẫn luôn canh cánh ở trong lòng suốt hai ngày nay.
Cho nên hôm nay, anh ta nhất định phải đánh bại tôi ngay tại chỗ này, từ đó rửa mối nhục xưa và không bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để lấy lại mặt mũi.
Sau khi thấy đối phương đang nghiền sát về phía mình, tôi chỉ nở một nụ cười nhạt rồi cũng nhích người xông về phía đó.
Nhưng lần này tôi không vận chuyển Hỏa Thiên Công, chỉ triển khai toàn bộ đạo hạnh thông thường của mình.
Bởi vì Vương Triều Dương khác với Tá Tá Mộc của xứ Phù Tang, hơn nữa tôi cũng nghĩ rằng chính mình có đủ bản lĩnh để dùng đạọ hạnh thông thường mà đánh bại Vương Triều Dương.
Chúng tôi di chuyển sang hai bên, tiếng reo hò như sấm rền cũng lập tức bùng nổ.
“Đánh đi, đánh đi!”
“Quả nhiên, tu vi của tên Đinh Phàm này cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương.”
“Ừ, đúng vậy, đây là đạo khí của cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ.”
“Tôi nói mà, lúc trước cường độ đạo khí của cậu ta chỉ ở mức Đạo Sư đỉnh phong chính là đang giả heo ăn thịt hổ.”
“Ừ ừ, bây giờ thì thú vị rồi!”
Còn Kỳ Liên Giáo ở phía bên này, các đệ tử trong tông môn cũng giơ tay hô to:
“Đại sư huynh uy vũ!”
“Đại sư huynh đánh bại cậu ta đi!”
“...”
Nhưng đại đa số các đệ tử tông môn đều không ưa cái tên Vương Triều Dương này.
Dù sao, danh tiếng của tên này trong Đạo môn thật sự không được tốt lắm, rất nhiều đệ tử của tông môn đều thấy anh ta không vừa mắt.
Thay vào đó đã cổ vũ cho một tên tán tu xa lạ như tôi đây.
“Đinh đạo hữu không cần khách khí!”
“Đinh Phàm đạo hữu cố lên!”
“Đinh đạo hữu, tuyệt đối không cần thủ hạ lưu tình với cái tên gậy quấy phân heo này!”
“...”
Những giọng nói này vang lên hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều người đều đang la hét, nguyên một đám còn kích động và hưng phấn hơn cả chúng tôi đang chiến đấu ở trên võ đài.
Vương Triều Dương có thể trở thành gậy quấy phân heo trong Đạo môn, không chỉ khiến người ta cảm thấy bất lực, mà đạo hạnh của anh ta cũng cực kỳ mạnh, mà đối với điểm này, tôi cũng đã từng đề cập trước đó.
Trước đây anh ta bị một chiêu của tôi đánh rớt xuống thế hạ phong, vừa rồi lại nhìn thấy tôi cường thế nghiền áp cao thủ của xứ Phù Tang, cho nên anh ta cũng biết rõ là tôi rất mạnh.
Cho nên vừa ra tay đã toàn lực ứng phó, công pháp của Kỳ Liên Giáo cũng được vận chuyển tới cực hạn, một thanh trường kiếm chỉ thẳng mà đến.
Về tốc độ thì không được nhanh lắm, nhưng sức mạnh lại rất lớn.
Một kiếm vừa ra, chỉ nghe hai tiếng “Bang bang”, ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Sau đó chỉ thấy Vương Triều Dương vừa tới gần đã gầm nhẹ một tiếng:
“Kỳ Liên Chuởng!”
Một chưởng này đánh thẳng vào ngực của tôi, mà uy lực của Kỳ Liên Chưởng cũng cực kỳ mạnh mẽ, cho nên tôi cũng không dám bất cẩn.
Tôi nhanh chóng nghiêng người né tránh, sau đó giơ chân đá sang một bên.
“Bang” một tiếng, Vương Triều Dương trực tiếp bị tôi đá trúng vai trái.
Trúng một cước này, khiến Vương Triều Dương chỉ cảm thấy vai trái của mình giống như muốn gãy, đau đớn vô cùng, vừa nhấc tay lên đã cảm nhận được cơn đau nhói.
Nhưng tôi lại cười thầm, tên này vẫn cứ vội vàng lao tới như vậy.
Đạo hạnh bình thường của tôi cũng không hơn gì Vương Triều Dương, nếu anh ta kiên định làm đâu chắc đấy thì cũng không đến mức bị tôi nhanh chóng đả thương.
Nhưng hiện tại, bởi vì anh ta lao lên quá vội vàng, muốn nhanh chóng hạ gục được tôi, cho nên kết quả lại bị tôi đánh trọng thương cánh tay trái, khiến cho sức chiếu đấu của anh ta bị suy giảm rất nhiều.
Anh ta muốn hòa hoãn lại nên đã liên tục lùi về phía sau, nhưng tôi lại không cho anh ta có cơ hội này, tôi giơ tay đâm ra một kiếm.
Vương Triều Dương vội vàng giơ kiếm chống cự, nhưng trong cơn hoảng loạn, anh ta hoàn toàn không có khả năng sử dụng hết sức lực, kết quả đã bị một kiếm của tôi đánh rơi vũ khí, còn Vương Triều Dương thì lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bảo kiếm ở trong tay của tôi đã đặt ở trên cổ của anh ta...
Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, trận chiến giữa chúng tôi diễn ra cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong vòng ba chiêu, vừa mới đối mặt với nhau mà thôi.
Nhưng chỉ trong vòng ba chiêu như thế này, Vương Triều Dương đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của Kỳ Liên Giáo, một môn phái lớn nhất ở phía Tây Bắc đã bị đánh bại ở trong tay của tôi.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là do anh ta yếu kém, cũng không có nghĩa là anh ta chỉ có thể đỡ được ba chiêu ở trong tay của tôi.
Nếu dưới tu vi bình thường thì anh ta vẫn có đủ thực lực để đánh một trận với tôi.
Chỉ là do tên này quá liều lĩnh, cho nên mới bị đạo hạnh bình thường của tôi đánh bại trong thời gian ngắn như vậy…
Vương Triều Dương nhìn trường kiếm ở trên vai mà ngây ngẩn cả người, anh ta thật sự không ngờ mình lại thua, thậm chí còn thua nhanh như vậy.
Thậm chí cũng không tạo ra được một chút gợn sóng, nếu nói hôm trước anh ta bại dưới một chiêu của tôi có thể là vì không có sự chuẩn bị tốt, cũng một phần do đạo khí đặc biệt có thuộc tính sấm sét của tôi gây ra.
Nhưng hôm nay thì sao? Anh ta toàn lực ứng phó, thậm chí còn vận chuyển toàn bộ công pháp của mình. Nhưng tôi chỉ dùng đúng ba chiêu đã đánh rơi binh khí ở trong tay của anh ta, thậm chí còn bị kiếm kề lên cổ.
Mà điều này đối với anh ta chính là một đả kích cực kỳ lớn.