Trong lúc nhất thời, Vương Triều Dương tự nhận mình là thiên chi kiêu tử lại có cảm giác muốn rơi vào hầm băng, thậm chí là có cảm xúc muốn đập đầu chết luôn cho rồi.…
*****
Ba chiêu, chỉ ba chiêu, Vương Triều Dương đã bị đánh bại.
Điều này khiến Vương Triều Dương có chết cũng không bao giờ nghĩ tới, với tu vi này của mình, vậy mà khi đứng ở trước mặt tôi chỉ có thể chịu được đúng ba chiêu.
Cả người của anh ta dại ra, ở bên trong con ngươi cũng tràn đầy thất vọng, thậm chí anh ta cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng tôi lại chậm rãi thu hồi trường kiếm, đồng thời mở miệng nói:
“Anh thua rồi!”
Nói xong, tôi phớt lờ anh ta rồi quay người tự mình bước đến trung tâm của võ đài, nhưng Vương Triều Dương vẫn đứng bất động tại chỗ giống như đang choáng váng.
Còn ở bên dưới võ đài một lần nữa phát ra tiếng reo hò.
“Ba chiêu đánh bại đối thủ!”
“Tu vi của vị Đinh Phàm này đã đến trình độ nào vậy? Không phải là quá mạnh mẽ rồi sao?”
“Tên gậy quấy phân heo của Đạo Môn chỉ có thể đỡ được ba chiêu của cậu ta, đúng là mạnh đến mức có chút biến thái!”
“Mẹ kiếp, vừa rồi tôi đang buộc dây giày, cho nên không nhìn thấy!”
“...”
Sau khi những tiếng nghị luận này vang lên, Vương Triều Dương chỉ cảm thấy những lời nói này thật chói tai.
Từ khi xuống núi cho tới nay, anh ta chưa bao giờ thua triệt để như vậy.
Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực của mình dường như đều bị rút cạn, hai chân mềm nhũn, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác và trống rỗng, ngồi quỳ ở trên mặt đất.
Thanh Sơn chân nhân ở trên khán đài thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt u ám, sau đó vội vàng phân phó cho đệ tử bên dưới đi lên kéo Vương Triều Dương xuống.
Thua không đáng sợ, nhưng sau khi thua lại như kẻ ngốc quỳ ngồi ở trên võ đài, chẳng phải sẽ làm mất mặt Kỳ Liên Giáo đứng đầu phía Tây bắc sao?
Chẳng bao lâu, một số đệ tử của Kỳ Liên Giáo đã xông lên võ đài kéo Vương Triều Dương vốn đã ngơ ngác ra khỏi võ đài giống như một con chó chết.
Còn trọng tài thì gào to một tiếng: “Người thắng, Đinh Phàm!”
Giọng nói to lớn vang dội, cùng với nhiều tiếng cồng chiêng và tiếng trống đã đẩy bầu không khí của hiện trường lên cao trào.
Còn đám người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và lão Phong cũng cười tủm tỉm với tôi.
Nhưng trước khi tiếng ồn ào náo động kết thúc, người khiêu chiến mới đã xuất hiện.
Người này là một thanh niên có khuôn mặt ưa nhìn, mặc dù không đẹp trai lắm nhưng rất thu hút, trong tay cầm một thanh bội kiếm rồi bước lên võ đài.
Vừa bước lên võ đài đã chấp tay về phía tôi rồi nói:
“Tôi là Vu Hàng, đại đệ tử của Tử Tiêu Quan, mời Đinh đạo hữu chỉ giáo!”
Nói xong, chỉ nghe “Vèo” một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.
Còn tôi cũng không dám chậm trễ.
Tử Tiêu Quan, lúc trước được gọi là phái Hành Sơn, cũng là một môn phái lớn của Đạo môn đương thời, còn vị này có thể là đại đệ tử của Tử Tiêu Quan, xem ra thực lực của đối phương cũng không thấp, cho nên tôi cũng ôm quyền với anh ta:
“Mời!”
Nói xong, tôi cũng vung kiếm lên.
Khi Vu Hàng tiến lên võ đài khiêu chiến, các đệ tử của Tử Tiêu Quan đương nhiên là cổ vũ không ngừng.
Đông đảo đồng đạo trong Đạo môn cũng bắt đầu phân tích, giữa Vu Hàng và tôi, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Bởi vì màn trình diễn kinh người của tôi trong hai đợt trước, cho nên đã có rất nhiều người xem trọng tôi, nhưng Vu Hàng này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì, dù sao anh ta cũng học được chân truyền của Bạch Nguyệt chân nhân có đạo hạnh cao thâm.
Lúc này, Vu Hàng thấy tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên anh ta cũng không nói thêm lời nào nữa, bắt đầu vận chuyển đạo hạnh, sau đó cường thế ra tay với tôi.
Xét từ cường độ đạo khí của đối phương mà phán đoán, tu vi của anh ta chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ, chênh lệch với tôi cũng không quá lớn.
Vì vậy, tôi lại bước về phía trước, nhưng đòn tấn công của Vu Hàng cũng không liều lĩnh như Vương Triều Dương, công và thủ của anh ta đều có trật tự, kiếm pháp sắc bén, trong đó lợi hại nhất chính là anh ta có thể điều khiển trường kiếm với khoảng cách cự ly ngắn ước chừng một mét rưỡi.
Nói cách khác, anh ta có thể thông qua đạo pháp mà ngự kiếm không cần dùng tay ở khoảng cách khoảng một mét rưỡi.
Mặc dù chỉ có vài mét, nhưng đối với tu sĩ cấp Đạo Vương mà nói, điều này đã cực kỳ lợi hại rồi, bởi vì ở cảnh giới Đạo Vương này cũng chỉ có thể làm được kiếm khí hóa hình mà thôi, nhưng người ta đã có thể ngự kiếm rồi.
Mà chiêu thức đó cũng đã khiến toàn trường sôi nổi reo hò.
Nhưng dù như vậy, sau khi tôi giao chiến với anh ta được 30 hiệp thì cũng đã bắt được cơ hội, cuối cùng anh ta đã bị một quyền của tôi đánh ra khỏi võ đài.
Vu Hàng lắc đầu, lễ phép ôm quyền với tôi rồi rời đi, mà tôi cũng nở một nụ cười nhẹ với anh ta, cũng không nói lời nào.
Trận đấu này cứ như vậy mà kết thúc, nhìn chung thì nó cũng rất xuất sắc, nhưng sau khi trận đấu này kết thúc, rất nhiều người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Trong lòng của bọn họ đều cảm thấy kỳ lạ, nói là tại sao tôi đối đầu với cao thủ Phù Tang và Vương Triều Dương thì rất mạnh mẽ?
Nhưng khi chiến đấu với Vu Hàng có sức mạnh tương đương với tôi, thì tôi lại phải đánh hơn ba mươi chiêu chứ?
Tất nhiên, đây đều là quan điểm của các đệ tử bình thường trong Đạo môn.
Những trưởng lão, tông chủ kia tự nhiên có thể xem hiểu được môn đạo ở trong đó.