Lúc này, tại khu vực đài quan sát trận chiến của Kiếm Tông, có một đệ tử cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà nói:
“Tên Đinh Phàm này bị làm sao vậy? Có thể trong một chiêu hạ gục được cao thủ mạnh như Tá Tá Mộc. Tại sao bây giờ cậu ta phải đánh lâu như vậy mới chiến thắng Vu Hàng chứ, bộ dạng đó còn có chút cố sức nữa.”
Vừa dứt lời, một vị trưởng lão ở bên cạnh đã mở miệng nói:
“Thằng nhóc này, ngày thường tôi bảo cậu phải chăm chỉ tu luyện vào, hiện tại xem mà còn không hiểu sao?”
“Tiêu sư thúc, chẳng lẽ ngài biết chuyện gì sao?”
Đôi mắt của vị đệ tử kia mở to, mấy vị đệ tử ở bên cạnh thấy vậy thì cũng đều nhìn sang rồi vểnh tai lắng nghe, còn vị trưởng lão tóc trắng kia thì mỉm cười nói:
“Lúc Đinh Phàm chiến đấu với Tá Tá Mộc, kỳ thực đã sử dụng một loại bí pháp để cưỡng ép tăng tu vi của mình! Chỉ khi đó cậu ta mới có thể lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai mà đánh bại được Tá Tá Mộc.”
“Tăng tu vi? Không thể nào? Rõ ràng chúng con không hề cảm nhận được.” Một vị đệ tử khác lên tiếng.
Vừa dứt lời, vị trưởng lão tóc trắng này lại tiếp tục nói:
“Đạo khí của bí pháp này rất mỏng manh, cho nên mấy đứa không thể cảm nhận được. Ngay cả bần đạo cũng chỉ hơi hơi cảm nhận được nó.”
“Ồ? Thì ra là thế. Nhưng bí pháp đó lợi hại như vậy, tại sao Đinh Phàm không tiếp tục sử dụng bí pháp này để chiến đấu?”
Một vị đệ tử trẻ tuổi khác cũng mở miệng dò hỏi.
Nhưng không đợi vị trưởng lão tóc trắng kịp mở miệng, một vị đệ tử lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã nói:
“Cái đồ ngốc này! Chẳng lẽ cậu đã quên hết lời mà sư phụ dạy rồi sao?
Nếu đây là một bí pháp để tăng tu vi, đương nhiên là phải dựa trên tiềm năng của bản thân.
Nếu đây là loại thuật pháp tiêu hao hoặc tiêu hao quá mức, sao có thể sử dụng liên tục và kéo dài chứ?
Nếu liên tục thi triển thì sẽ xuất hiện áp lực rất lớn lên cơ thể! Thậm chí là phải bỏ mạng.”
Vị trưởng lão tóc trắng nghe xong thì khẽ gật đầu, cảm thấy khá hài lòng với vị đệ tử lớn tuổi này:
“Không sai, chính là như vậy. Đó là lý do tại sao cậu ta đã chiến đấu với Vu Hàng rất lâu thì mới phân ra được người thắng cuộc.”
“...”
Các đệ tử xung quanh nghe vậy, đều chợt hiểu ra, bọn họ đã hiểu tại sao tôi có thể dùng một chiêu đánh bại Tá Tá Mộc và ba chiêu đánh bại Vương Triều Dương.
Tất cả đều được xếp vào loại sử dụng bí pháp tiêu hao hoặc tiêu hao quá mức, hiện tại hiệu quả của bí pháp này đã hết, cho nên bản thân tôi phải đấu với Vu Hàng hơn ba mươi chiêu mới phân ra thắng bại.
Ở bên trong Đạo môn có rất nhiều loại bí pháp có thể cưỡng ép nâng cao tu vi, cho nên chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá khó hiểu, chỉ là các loại bí pháp này có sự khác nhau về độ mạnh hay yếu mà thôi.
Hơn nữa, hiện tại cũng có rất nhiều người đều đã phân tích ra điều này, hầu như mọi người đều có thể nhìn thấy sức chiến đấu bình thường của tôi đã đạt đến Đạo Vương sơ kỳ.
Về phần ở trong tay của tôi có loại bí pháp gì, còn có thể sử dụng nữa hay không thì phải xem tiếp thì mới biết được.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, những vị đồng đạo này vẫn không có ai dám đi lên khiêu chiến với tôi.
Cho dù tôi không sử dụng Hỏa Thiên Công thì cũng không có bao nhiêu người có thể đánh bại cảnh giới Đạo Vương của tôi.
Bởi vì dung lượng đan điền của tôi cao hơn người bình thường tận 120%.
Tuy nhiên, trong Đạo môn vẫn có một số người có thực lực rất mạnh.
Sau thất bại của Vu Hàng, bọn họ cũng đã nhìn ra bí pháp mà tôi thi triển, cho nên bọn họ cũng không vì thế mà bị kinh sợ.
Lúc này lại có thêm một vị cao thủ trẻ tuổi đi lên khiêu chiến tôi, mà người tới không phải người khác, chính là đại sư huynh của Từ Lâm Tĩnh, đại đệ tử Ngọc Băng của phái Mao Sơn.
Vị Ngọc Băng này không chỉ có tài năng xuất chúng và đạo hạnh cực kỳ cao, mà anh ta còn được xưng là thiên tài trăm năm có một, là đệ tử có thiên phú tốt nhất của phái Mao Sơn…
****
Người tới khiêu chiến đã bước lên võ đài, mặc dù tôi không quen biết người này.
Nhưng thông qua lời nghị luận của những người xung quanh, tôi đã biết được thân phận của anh ta.
Ngọc Băng, đệ tử trẻ tuổi nhất của phái Mao Sơn, mặc dù tôi chưa tiếp xúc với anh ta bao giờ nhưng tôi vẫn biết đôi điều về sự tích của vị Ngọc Băng này.
Trước kia tôi có nghe Từ Lâm Tĩnh nhắc đến sư huynh của cô ấy, nói là anh ta có đạo hạnh cực kỳ cao.
Trong toàn bộ thế hệ trẻ của Đạo Môn, anh ta có thể xếp vào top 5.
Thậm chí Từ Lâm Tĩnh còn nói, năm anh ta mới mười ba tuổi đã có thể tự mình sử dụng thuật chiêu hồn đi bắt quỷ.
Mười ba tuổi, đây là loại khái niệm gì?
Người ở độ tuổi này chỉ mới tốt nghiệp tiểu học và vừa bước vào sơ trung, còn ở trong mắt của người lớn thì thực chất chỉ là mấy đứa trẻ con, mấy tên học sinh tiểu học vừa mới cai sữa không lâu, thậm chí còn có người không biết cách giặt vớ của mình!
Mỗi ngày ngoài việc chơi game và chơi đùa ở khắp nơi ra thì cũng không biết làm gì.
Nhưng còn Ngọc Băng này thì sao!
Mười ba tuổi, anh ta đã có thể chiêu hồn bắt quỷ, mà điều này không chỉ là biểu hiện của thiên phú, mà còn là một sự thừa nhận của tâm trí, nếu như không có tâm trí kiên cường, đừng nói là chiêu hồn bắt quỷ, đi lại vào ban đêm thôi cũng có thể bị dọa cho bật khóc.