Hiện giờ anh ta đi lên khiêu chiến tôi, khiến cho tôi cảm thấy có chút hưng phấn và áp lực.
Ngọc Băng có dáng người cao gầy, diện mạo cũng không được đẹp trai lắm, nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh thấu xương giống như một thanh bảo kiếm sắc bén vậy.
Anh ta tiến lên võ đài, rất nhiều đồng đạo trẻ tuổi ở xung quanh đã reo hò cổ vũ.
Trong số đó, người cổ vũ nhiệt tình nhất chính là tên Smart Tống Sơn Hà kia.
Mặc dù tôi và Tống Sơn Hà không có thù oán gì lớn, nhưng anh chàng này lại không thích tôi cho lắm.
Lúc này nhìn thấy đại sư huynh nhà anh ta đi lên khiêu chiến tôi thì anh ta ở bên dưới không ngừng hét lớn:
“Đại sư huynh cố lên, đại sư huynh cẩn thận, đánh bay Đinh Phàm, tuyệt đối không được khách khí...”
Giọng nói đó phải gọi là cực kỳ sung sướng, nhưng lọt vào tai tôi lại trở thành vẻ khinh bỉ.
Nói thế nào thì, việc chúng tôi có thể chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám, trong đó có công lao rất lớn từ tôi!
Nếu không, cái tên Tống Sơn Hà này đã bị tà giáo Mắt Quỷ mang hồn phách đi thí nghiệm từ lâu rồi.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì anh ta cũng không nên công khai kêu to mong tôi bị đánh như thế mới đúng?
Cái tên này này, mẹ nó, cũng quá vô sỉ rồi.
Nhưng Tống Sơn Hà lại không để ý nhiều như vậy, anh ta vô cùng hi vọng nhìn thấy dáng vẻ bị đánh tơi bời của tôi.
Về phần tôi ở trên võ đài, sau một lúc không nói nên lời, tôi cũng không còn chú ý đến anh ta nữa, chỉ nhìn về phía Ngọc Băng ở trên võ đài.
Còn anh chàng Ngọc Băng này đã chắp tay với tôi:
“Tôi là đại đệ tử của phái Mao Sơn, Ngọc Băng.”
“Ngọc Băng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Tôi mỉm cười trả lời một câu, cho dù có nói thế nào thì người này cũng là sư huynh của Từ Lâm Tĩnh, cho nên tôi cũng nên khách khí một chút.
Ngọc Băng mỉm cười, mở miệng nói:
“Anh Đinh, vị Từ sư muội kia của tôi, trước đó đã làm phiền anh Đinh chăm sóc rồi.”
“Nào có, nào có, Từ Lâm Tĩnh và tôi chính là bạn bè!”
Tôi nhàn nhạt đáp lại một câu.
Ngọc Băng cũng gật đầu:
“Anh Đinh, vậy tôi cũng không nói nhiều nữa. Đến đây đi!”
Nói xong, Ngọc Băng đã trực tiếp rút trường kiếm ra, thân thể chấn động, trong chớp mắt đã xuất hiện một cỗ đạo khí cường đại.
Sau khi tôi cảm nhận được luồng đạo khí dâng trào đó, tôi đã đánh giá tu vi của anh ta trước.
Đạo Vương sơ kỳ chỉ cách Đạo Vương trung kỳ có một bước.
Nói cách khác, Ngọc Băng đã bước một chân vào cảnh giới Đạo Vương trung kỳ rồi, anh ta chỉ còn thiếu đúng một cơ hội nữa là có thể thăng cấp hoàn toàn.
Nếu chỉ xét về tu vi thì thực lực của tôi không cao bằng vị Ngọc Băng này.
Bởi vì tôi chỉ mới vừa đột phá đến Đạo Vương sơ kỳ không lâu, hiện tại cũng vừa mới củng cố đạo cơ mà thôi, cho nên tôi hoàn toàn chưa có đánh sâu vào trung kỳ.
Nhưng vị Ngọc Băng này cũng đã bắt đầu đánh sâu vào trung kỳ, thậm chí đã bước một chân vào bên trong.
Với thực lực như thế, quả nhiên anh ta không hổ danh là thiên tài trăm năm mới có một của phái Mao Sơn, nghe nói anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi có một tuổi mà thôi.
Cho nên thiên phú của anh ta đúng là vô cùng kinh tài tuyệt diễm, có thể được xếp vào top 5 trong hàng ngũ các cao thủ thuộc thế hệ trẻ của toàn bộ Đạo môn là việc không cần phải bàn cãi.
Tuy nhiên, nếu tôi đã tham gia vào cuộc thi đấu này, cho dù có là thiên tài như Ngọc Băng thì hôm nay cũng phải bại ở dưới tay tôi.
Cho nên tôi cũng không chút do dự mà lập tức thi triển ra tu vi của mình.
Ở cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ, mặc dù tu vi của tôi so ra kém hơn người ta, nhưng độ tinh thuần trong đạo khí của tôi lại vô cùng cao, cho nên lúc này khi tôi so tài với đạo khí của đối phương, tôi cũng không rơi vào thế hạ phong.
Mà điều này cũng đã làm Ngọc Băng cảm thấy ngạc nhiên.
Rõ ràng tu vi của anh ta mạnh hơn, nhưng lại không thể áp chế được đạo khí của đối phương?
Sở dĩ tôi có thể làm được điều này là vì sư phụ Liệt Hỏa chân nhân của anh ta và Phi Hồng chân nhân đã tặng cho tôi một tạo hóa.
Sau khi cưỡng ép rót linh lực vào bên trong cơ thể của tôi, kích thích Hỏa Thiên Khí trong cơ thể tôi, từ đó sử dụng Hỏa Thiên Khí này để tinh lọc linh lực và cuối cùng là mở rộng đan điền của tôi.
Kết quả là dẫn tới linh lực tập trung ở bên trong đan điền của tôi đã trở nên tinh khiết hơn và dung lượng của đan điền cũng trở nên lớn hơn.
Đạo khí thi triển ra ngoài tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn...
Hai người chúng tôi không có động thủ, nhưng cuộc so đấu về đạo khí giữa chúng tôi đã bắt đầu rồi.
Chúng tôi thông qua đạo khí do bản thân phóng ra ngoài để trấn áp đối thủ, từ đó có được chiến thắng ở hiệp đầu tiên và tiến hành đả kích về mặt tâm lý lên đối thủ.
Mà loại chiến đấu này còn được gọi là “Đấu pháp”, “Đấu khí”, “Đấu Đạo” trong Đạo môn.
Còn mấy tên cùi bắp đang xem cuộc chiến ở xung quanh thấy tôi và Ngọc Băng chỉ phóng thích đạo khí chứ không hề động thủ thì có chút mất kiên nhẫn.
“Làm gì vậy?”
“Đánh đi chứ?”
“Đúng vậy, đã trôi qua nửa ngày rồi mà còn không đánh đi?”
“Hai người này đứng ngây ngốc ra đó làm gì vậy? Mau đánh nhau đi!”
“Đúng vậy, tôi sắp mất kiên nhẫn rồi…”
“...”
Khi nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi thì các trưởng lão và tiền bối chỉ mỉm cười và không nói gì.