Dù sao đạo hạnh của mấy tên tu sĩ nhỏ bé này cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Sư, thậm chí là có mấy tên Đạo Đồng vừa mới bước chân vào Đạo Môn.
Hiện tại ngay cả việc khống chế đạo khí một cách tự nhiên cũng còn chưa làm được thì làm sao có thể hiểu được áp lực của đạo khí và cuộc quyết đấu giữa đạo khí với nhau chứ.
Cho nên lúc này bọn họ mới la hét ở xung quanh võ đài như thế.
Trái lại là thế hệ trẻ có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn, bọn họ cũng giống như các nhân vật của thế hệ trước đều xem đến vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ đang dốc hết sức để cảm nhận cuộc đấu tay đôi đạo khí giữa tôi và Ngọc Băng, đồng thời cũng muốn từ bên trong cuộc đấu pháp giữa hai người chúng tôi mà cảm nhận lực khống chế và lực công kích về đạo khí của chúng tôi.
Cứ như thế, hai chúng tôi đều đứng yên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau trong năm phút, không ai trong chúng tôi cử động hay thậm chí là phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không biết từ đâu xuất hiện một mảnh giấy rách trôi nổi ở phía trên võ đài, không ngừng đung đưa trái phải.
Có lúc nó bị thổi sang bên tôi, có lúc bị thổi sang bên Ngọc Băng.
Lúc này, gân xanh của Ngọc Băng đã nổi lên, mồ hôi cũng đã xuất hiện, bởi vì anh ta rõ ràng cảm giác được, mặc dù đạo hạnh của anh ta đã chiếm một lợi thế nhất định, nhưng lại có vẻ quá yếu so với cường độ đạo khí của đối thủ.
Mỗi khi đối thủ phóng thích ra một đợt dao động của đạo khí thì anh ta thường phải thi triển ba đợt dao động mới có thể ngăn cản được, mà đây cũng là điều khiến anh ta tuyệt đối không ngờ tới.
Nhưng Ngọc Băng thân là thiên chi kiêu tử, đương nhiên không muốn thừa nhận thất bại rồi, cho nên anh ta đành phải dùng toàn lực ngăn cản và tiến hành áp chế ngược lại tôi.
Nhưng khi đến bước cuối cùng thì phát hiện bản thân ngày càng phí sức, dần dần có chút ăn không tiêu.
Ngược lại là tôi vẫn mang biểu tình tự nhiên, bản thân chỉ đứng một chỗ, thần thái bình thản giống như không có việc gì vậy.
Cảnh tượng này đã tạo ra một đả kích lớn lên Ngọc Băng, anh ta thân là thiên chi kiêu tử được mệnh danh là nhân vật cấp thiên tài trăm năm mới gặp của phái Mao Sơn.
Cường độ đạo khí mạnh gấp mấy lần các đệ tử trẻ tuổi trong môn phái.
Nhưng bây giờ, chẳng lẽ anh ta lại phải thua ở trong tay của một người có tu vi thấp hơn mình sao?
Anh ta không cam lòng, chuẩn bị dùng toàn lực ứng phó cho trận đấu đạo khí cuối cùng...
*****
Ngay khi Ngọc Băng đưa ra quyết định này, anh ta đã chuẩn bị toàn lực ứng phó, thề phải đánh thắng tôi ở trên trận đấu khí này.
Nghĩ đến đây, trong miệng của Ngọc Băng đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Mở!”
Lời này vừa ra, thân thể Ngọc Băng đột nhiên run lên. Ngay cả đôi mắt của anh ta cũng đột nhiên nổi lên tơ máu, gân mạch vốn đã sớm nổi lên lại càng tăng lên.
Đạo khí phóng ra khỏi cơ thể càng trở nên mãnh liệt và có tính công kích hơn, lúc này mảnh giấy rách cứ trôi qua trôi lại giữa hai người chúng tôi đã nhanh chóng lắc lư và bay về phía tôi.
Khi nhiều người thuộc thế hệ trước nhìn thấy điều này, đồng tử của họ hơi mở ra. Mọi người đều cảm nhận được đạo khí của Ngọc Băng đột nhiên bạo tăng và trở nên rất mãnh liệt.
Còn tôi thân là đối thủ đương nhiên cũng cảm nhận được điều đó, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy, bởi vì tôi đang chiếm ưu thế tuyệt đối về cường độ tinh thuần và cường độ về đạo khí.
Huống chi tu vi của đối phương cũng không phải là loại tồn tại có thể áp chế tôi, cho dù đối phương có tăng thêm linh lực để tạo thêm uy áp cho đạo khí.
Đối với tôi mà nói thì vẫn có thể ứng phó bình thường mà không cần sử dụng các phương pháp đặc biệt để đối kháng, cho nên tôi cũng không chút do dự mà đề khí thêm lần nữa, linh lực bắt đầu gia tăng và vận chuyển, cường độ đạo khí lúc này cũng tăng lên.
Luồng đạo khí vô hình kia giống như những gợn sóng, hết làn sóng này đến làn sóng khác lao về phía Ngọc Băng.
Mảnh giấy rách đang bay về phía tôi đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó quay đầu và bay thẳng về phía Ngọc Băng.
Trên mặt của Ngọc Băng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì anh ta không ngờ sau khi bản thân đã dùng bí pháp cưỡng chế tăng cường cường độ đạo khí lại bị tôi áp chế như vậy.
Nhưng thân là thiên tài, anh ta sẽ không chịu thừa nhận thất bại, anh ta nghĩ chỉ cần bản thân kiên trì và dựa vào đạo hạnh của chính mình đã có thể hạ gục được tôi người có đạo hạnh không bằng anh ta.
Nhưng anh ta nào biết rằng linh lực của tôi vốn đã rất tinh thuần và đan điền đã được mở rộng với sức chứa hơn 120%, muốn đấu khí với tôi sao? Đó thực sự không phải là một bước đi khôn ngoan.
Khi tôi nhìn thấy đối phương có ý định dây dưa với mình thì trong lòng không khỏi cười khổ.
Nhưng còn tôi thì sao! Bản thân tôi không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, bởi vì mục tiêu của tôi không chỉ là đánh bại Ngọc Băng mà còn là đánh bại tất cả những người tới khiêu chiến, hoặc là đánh thắng mười lăm trận liên tiếp, hoặc là không còn người tới khiêu chiến.
Từ đó đoạt được danh hiệu quán quân, lấy được Gương Đồng Tử Kim và Bách Hoa Dịch.
Vì vậy, tôi không có ý định trì hoãn thêm nữa, cho nên sau khi nhìn thấy đối phương đang chật vật chèo chống như vậy, tôi hơi nhắm mắt lại, còn những người xung quanh thấy tôi nhắm mắt lại thì chán nản không thôi.