Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1900

Chương 1900 Chương 1900

Nhưng khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, đó là dấu hiệu cho thấy tôi đang tập trung cho dòng chảy linh lực, chuẩn bị tăng cường giải phóng đạo khí của mình.

Mấy vị tiền bối ở trên khán đài cũng nhìn ra manh mối, sau đó nguyên một đám lập tức đưa ra phán đoán:

“E rằng tiểu bối này muốn quyết định thắng bại rồi!”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy được cậu ta đang tụ tập rất nhiều linh khí, hẳn là muốn quyết định thắng bại rồi!”

Một tiền bối của Linh Tông lên tiếng, bởi vì tông môn của bọn họ có cảm giác lực vô cùng lợi hại đối với linh lực, cho nên dù ở khoảng cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể phát hiện ra những biến hóa về linh lực ở trong cơ thể của tôi.

Đối phương vừa dứt lời thì chưa đầy một giây, hai mắt vốn đang nhắm chặt của tôi đột nhiên mở ra.

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, xung quanh tôi đột nhiên vang lên một tiếng “Phanh”.

Khi đạo khí được giải phóng, một làn sóng cương khí mạnh mẽ cũng xuất hiện theo.

Theo một tiếng cuồng bạo vang lên này, ở trên võ đài dường như đã xuất hiện một trận cuồng phong.

“Ong” một tiếng đã thổi quét về phía Ngọc Băng ở đối diện với tôi.

Mảnh giấy bị rách vẫn còn cách Ngọc Băng ba mét, không hề có dấu hiệu báo trước nào đã bị xé ra và vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Sau đó tất cả đều bay về phía Ngọc Băng.

Cho dù Ngọc Băng có vùng vẫy, có gia tăng dòng chảy của đạo khí như thế nào thì dưới uy áp của đạo khí cường đại của tôi thì hoàn toàn không có cách nào có thể ngăn cản được.

Vào lúc những mảnh giấy đó đập lên người và lên mặt của Ngọc Băng, sắc mặt của Ngọc Băng lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, sau đó thân thể của anh ta cũng theo bản năng ngả về phía sau, hai chân cũng lần lượt lùi lại.

Một trận rút lui này lại lên tới năm sáu bước, cuối cùng còn suýt chút nữa ngã xuống, Ngọc Băng phải dùng kiếm cắm xuống đất thì lúc này mới có thể ổn định cơ thể.

Những người mới và những tên cùi bắp trong Đạo môn không có đầu óc thích chửi bậy kia, sau khi nguyên một đám nhìn thấy một màn này đều xem đến trợn tròn mắt.

“Cmn, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Chẳng lẽ cái tên Ngọc Băng này đụng phải quỷ?”

“Tại sao Ngọc Băng lại đột nhiên lui về phía sau, thậm chí sắc mặt của anh ta còn khó coi như vậy chứ?”

“Ai biết được! Chẳng lẽ bị tên nhóc Đinh Phàm kia đánh bại rồi?”

“...”

Trong khi những người này đang chửi bậy thì một số trưởng lão và nhóm cao thủ trẻ tuổi đã mang theo thần kinh căng thẳng của mình thở dài một hơi, trong miệng cũng lẩm bẩm tự nói một câu: Cuối cùng thắng bại cũng định rồi.

Đúng vậy, kết quả đã được quyết định.

Dưới sự áp chế của linh lực mạnh mẽ của tôi, Ngọc Băng đã rơi vào thế hạ phong và bị tôi đánh bại trong trận quyết đấu đạo khí này.

Hơn nữa, cường độ này chắc chắn là cao hơn Đạo Vương trung kỳ, cộng thêm uy áp của trận đạo khí vừa rồi đã tác động mãnh liệt lên anh ta, cho nên lúc này Ngọc Băng chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào.

Nhưng lúc anh ta nhìn về phía tôi và thấy tôi đang mỉm cười, thậm chí còn chắp tay về phía anh ta, mặc dù tôi không nói chuyện, nhưng trong lòng của anh ta cũng biết chính mình đã thua rồi.

Đương nhiên là dựa theo quy định, nếu anh ta không bị đánh rớt xuống và bị người khác mang đi, cũng như không bị đánh trúng điểm yếu hại nào, chỉ cần anh ta không mở miệng thừa nhận thất bại thì anh ta vẫn có thể chiến đấu.

Đáng tiếc là anh ta không làm được, thân là nhân vật cấp thiên kiêu, anh ta không thể làm chuyện mất mặt thế này.

Huống chi, thua chính là thua, kỹ năng không bằng người, nếu lại tiếp tục lì lợm la liếm thì với tính cách của Ngọc Băng chắc chắn là không làm được.

Cho nên, anh ta chậm rãi thở hắt ra một hơi, sau đó thu trường kiếm vào bên trong vỏ, tạm dừng hai giây rồi mới ôm quyền nói với tôi:

“Anh Đinh, tôi thua rồi!”

Nghe đến đó, khóe miệng của tôi treo lên một nụ cười, sau đó chắp tay rồi nói một câu: “Cảm ơn vì đã nhường!”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Ngọc Băng đã lập tức xoay người rồi đi về phía khán đài.

Bên này vừa bước xuống võ đài, trọng tài đã bước lên võ đài và công bố chiến thắng của tôi.

Nhưng những tên tay mơ đó lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, lúc này nguyên một đám cảm thấy không thể hiểu được, đặc biệt là mấy tên tán tu.

Rõ ràng chúng tôi còn chưa giao thủ với nhau, vậy tại sao tôi lại thắng rồi?

“Làm cái gì vậy? Bọn họ còn chưa giao thủ với nhau mà, tại sao Đinh Phàm lại thắng chứ?”

“Đúng, có chuyện mờ ám!”

“Ừ, chuyện mờ ám, chuyện mờ ám...”

“...”

Mặc dù có rất nhiều người nhìn bọn họ nhìn mấy tên ngốc, nhưng cũng có không ít người la hét như vậy, khiến cho đông đảo thế hệ trước cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn trách họ.

Bởi vì trong thời đại mạt pháp này, có rất nhiều tán tu không có một cơ chế tu hành hoàn chỉnh, khiến cho một số kiến thức cơ bản chung về việc tu hành bị thiếu hụt, cộng thêm việc tu vi của bản thân bọn họ có hạn.

Cho nên đối với sự uy áp của đạo khí, đấu khí, vân vân đều chưa có nhận thức và hiểu biết.

Vì vậy giờ phút này, nhìn thấy tôi và Ngọc Băng đang đấu khí và đấu pháp với nhau, hơn nữa khoảng cách lại xa như vậy, cho nên bọn họ không thể nào cảm nhận được sự dao động của đạo khí, cũng không biết vì sao tôi lại thắng.

Khi trọng tài đứng trên võ đài nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy mình không thể không giải thích một chút, vì vậy đã lập tức mở miệng nói:

Bình Luận (0)
Comment