“Cuộc quyết đấu giữa Đinh Phàm và Ngọc Băng là cuộc đối kháng về đạo khí ở cấp Đạo Vương, cho nên trong cuộc thi đấu này không tồn tại bất cứ chuyện mờ ám gì. Nếu còn có vị đạo hữu nào không phục, chỉ cần tuổi tác thích hợp là có thể lên đài khiêu chiến…”
Nói xong, đối phương còn quét mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó thấy nhóm cùi bắp trẻ tuổi đã từng la hét “có chuyện mờ ám” trước đó đều nghe đến ngây ngẩn cả người.
Trên mặt cũng lộ ra biểu tình xấu hổ, thậm chí có mấy người còn bị chúng đệ tử của tông môn xung quanh cười nhạo là ngu ngốc này kia, nhất thời đỏ mặt muốn tìm cái hố chui vào.
Dù sao người ta cũng đã nói, đây là cuộc đối kháng về đạo khí ở cấp Đạo Vương, mà những người không thể tự mình kiểm soát đạo khí, cảnh giới chỉ mới đến Đạo sĩ như bọn họ đương nhiên là không thể hiểu được …
*****
Theo lời giải thích của trọng tài, những người xung quanh đã từng la hét “có chuyện mờ ám” cũng dần dần thu liễm lại, thậm chí có một số người còn cảm thấy chính mình không còn mặt mũi gặp người, quá mất mặt rồi.
Bởi vì đây kỳ thật cũng là một sự biến tướng làm bại lộ tu vi thấp và sự thiếu hiểu biết của chính mình.
Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Mặc dù tôi chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng trong lòng của tôi đang hồi tưởng lại trận tranh tài về đạo khí vừa nãy, cũng chính là trận tôi đã thắng trong cuộc đấu tay đôi với Ngọc Băng vừa rồi.
Nhưng sau bốn trận đấu, linh lực của tôi tiêu hao cũng rất lớn.
Đầu tiên là trận quyết đấu với Tá Tá Mộc, tôi đã sử dụng Hỏa Thiên Công.
Hỏa Thiên Công rất cường hãn, nhưng mức độ tiêu hao linh lực cũng rất lớn. Chỉ trong chốc lát, mười phần trăm linh lực của tôi đã bị tiêu hao.
Trong trận chiến với Vương Triều Dương và Vu Hàng, tuy là trận chiến thông thường và thời gian chiến đấu cũng rất ngắn, nhưng sau khi tập hợp linh lực thì tôi lại phóng thích ra một lượng lớn đạo khí, cho nên tôi cũng đã tiêu hao nó mất 10%.
Trong trận chiến vừa rồi với Ngọc Băng, mặc dù không có đòn tấn công vật lý nhưng linh lực bị tiêu hao cũng rất lớn.
Trong hơn năm phút, mức tiêu thụ đạt khoảng 8%, nhưng cũng may là Ngọc Băng không đối đầu trực diện với tôi mà chọn đấu pháp.
Nếu không, e rằng linh lực bị tiêu hao có thể đạt tới hơn 100%.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì bốn trận tranh tài này cũng đã đi qua, mà linh lực bị tiêu hao của tôi cũng đã đạt tới 28%.
Mà phía sau đương nhiên cũng sẽ có người tới khiêu chiến, nhưng tôi nên phân bổ linh lực của mình như thế nào để đạt được chuỗi chiến thắng liên tiếp đây?
Huống chi bản thân tôi cũng không biết ở bên trong Đạo môn còn bao nhiêu cao thủ trẻ tuổi nữa, mà tôi vẫn luôn chú ý đến những cao thủ đến từ phương Tây.
Đây đều là những cao thủ nước ngoài được Đạo Minh đặc biệt mời tới, nói trắng ra chính là, những cao thủ trẻ tuổi này không chỉ tới đây để giao lưu đơn giản như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ lên võ đài thi đấu.
Cho nên, theo sự phán đoán của tôi, tôi chắc chắn sẽ phải đấu thêm một hoặc hai trận nữa với các cao thủ trẻ tuổi của phương Tây này.
Các cao thủ của phương Tây chắc chắn rất mạnh, bọn họ cũng sẽ không yếu hơn cao thủ của xứ Phù Tang và Xiêm La.
Cho nên tôi phải giữ lại một tay cho mình, ít nhất là phải giữ lại 30% linh lực trở lên thì mới có thể nắm chắc phần thắng được.
Nếu không, đến lúc mà bản thân vận chuyển Hỏa Thiên Công sẽ không còn linh lực để duy trì.
Trong lòng của tôi nghĩ như vậy, nhưng chẳng bao lâu thì đã có người đi lên võ đài khiêu chiến.
Nhưng người vừa lên võ đài này lại khiến tôi sững sờ mất một lúc, bởi vì tôi có quen biết người này, anh ta là hòa thượng Pháp Không của viện Đạt Ma trong Thiếu Lâm.
Chúng tôi đã từng giao thủ với nhau ở Thượng Thương Quan.
Lúc này lại có thể nhìn thấy Pháp Không ở đây, tôi có cảm giác như gặp lại những người bạn cũ.
Chỉ là thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã từ Đạo Sư đỉnh phong đạt tới Đạo Vương sơ kỳ, cũng không biết vị Pháp Không này có đạt tới cảnh giới Đạo Vương hay không.
Ngay khi Pháp Không bước lên võ đài, tôi đã chào hỏi anh ta một tiếng: “Pháp Không!”
Pháp Không cầm một cây Thiền trượng, một tay dựng ở trước ngực nói:
“Nam mô a di đà phật, Đinh thí chủ, chúng ta lại gặp mặt!”
Giọng điệu của Pháp Không rất thản nhiên.
Còn tôi nghe vậy thì mỉm cười: “Đúng vậy! Chúng ta lại gặp nhau!”
“Đinh thí chủ, lúc trước tiểu tăng đã bị Đinh thí chủ đánh bại ở Thương Quan. Hôm nay còn muốn lãnh giáo mấy chiêu!”
Nghe được lời này, tôi cười ha hả nói: “Mời!”
Pháp Không cũng không nói nhiều nữa. Anh ta chào tôi bằng một tay, Thiền trượng ở trong tay quét ngang một cái rồi lao về phía tôi.
Pháp Không vừa mới động, tiếng la hét lại vang lên lần nữa:
“Đánh đánh!”
“Nghe nói Pháp Không đã bế quan được một năm, hiện tại anh ta đã xuất quan, nhất định tu vi đã tăng lên rất nhiều!”
“Ừ, Pháp Không là thiền tăng trẻ tuổi nhất của viện Đạt Ma tại Thiếu Lâm, thực lực tự nhiên không cần phải nói, nhưng tôi thật không biết ai trong số bọn họ sẽ giành chiến thắng!”
“Khó mà nói được! Đinh Phàm đã đánh liên tiếp năm trận, trận này ai thắng ai thua thật khó nói!”
“...”
Cuộc nghị luận vẫn tiếp tục, nhưng tôi đã bước tới đối mặt với Pháp Không, chỉ thẳng vào Pháp Không.
Ngay khi vừa mới đối mặt, Pháp Không đã thi triển ra một tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.
Kim Chung Tráo, hiện tại Pháp Không lại thi triển ra loại tuyệt kỹ này, nhưng đây không còn là loại có một vòng bảo hộ màu vàng nhạt như khi còn ở trên Thượng Thương Quan nữa, mà đã có chút hình dáng mơ hồ của một Kim Chung Tráo.