Đừng nói những đệ tử Đạo môn, ngay cả mấy vị tiền bối cũng bị làm cho kinh ngạc đến mức cảm thán.
Sự va chạm của các nền văn hóa, các phương pháp tu luyện hoàn toàn khác nhau, sự dẫn dắt và sử dụng linh lực hoàn toàn khác biệt thực sự có thể mở rộng tầm mắt của mọi người.
Trận chiến này không chỉ mang lại cho các tu sĩ Trung Nguyên một sự hiểu biết mới về cách tu hành mà còn thay đổi nhận thức của họ rất nhiều, rất nhiều người thấy cảnh tượng này đều phát ra một câu cảm thán như:
Hóa ra linh lực còn có thể điều khiển như thế này?
Hóa ra linh lực cũng có thể được dẫn dắt theo cách này?
Hóa ra linh lực còn có thể chuyển hóa theo cách này?
Thì ra linh lực vẫn có thể làm được như thế này, vân vân…
Tuy nhiên, người khổ ở trong trận thi đấu này lại là tôi, bởi vì tôi đã trở thành vật hi sinh, mang theo sự mờ mịt và vô tri đi đối phó với cao thủ của Tây Vực, cho nên hiện tai tôi hoàn toàn bị đối thủ của mình đè ra đánh.
Đừng nói đến chiến thắng, lúc này tôi thậm chí còn không có cơ hội để thở.
Một hồi mưa lửa, một hồi mưa tên, đôi khi còn phun hỏa gì đó.
Nó làm tay chân của tôi trở nên luống cuống và rất thụ động.
Còn những người bạn tốt của tôi là đám người lão Phong, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh càng nhìn càng lo lắng.
Xét về sức mạnh, tôi không hề yếu hơn đối thủ. Nhưng bây giờ tình thế đã nghiêng về một bên, khiến bọn họ nhìn thôi cũng lo lắng thay tôi.
“Xong rồi, Đinh Phàm vẫn luôn bị đè đánh!”
“Ầy! Có vẻ như chuỗi chiến thắng liên tiếp của Đinh đạo hữu sắp kết thúc rồi!”
“Cũng không còn cách nào khác, đối thủ quá mạnh!”
“Ma pháp của Tây Vực quả nhiên danh xứng với thực. Đừng nói Đinh đạo hữu chỉ có cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ, cho dù là Đạo Vương đỉnh phong cũng chưa chắc phá giải được!”
“Đúng vậy! Thua cũng không trách Đinh đạo hữu được, là do phương thức công kích của đối thủ quá áp đảo cậu ta, khiến Đinh đạo hữu hoàn toàn không thể đến gần...”
“...”
Rất nhiều đồng đạo đã bắt đầu lắc đầu thở dài sau khi nhìn thấy phương thức tấn công của đối phương, đồng thời còn tỏ vẻ không có cách, bởi vì trong tình huống võ đài cực kỳ trống rỗng này là hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Bây giờ, mặc dù tôi lại lần nữa tránh được một trận mưa lửa, nhưng chính mình lại cảm thấy khắp cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nhiều chỗ trên cơ thể đã bị ngọn lửa làm bỏng rát, thậm chí có một vùng lông lớn trên cánh tay cũng bị cháy rụi.
Tôi biết nếu bản thân lại không nghĩ ra biện pháp, nếu cứ tiếp tục phòng thủ như thế này, cuối cùng người thua cuộc chính là tôi.
Hơn nữa, linh lực của tôi đã suy giảm nhanh chóng trong trận chiến vừa rồi.
Nếu tiếp tục chiến đấu bằng chiến lực đối kháng thông thường, dù có giành chiến thắng cuối cùng thì linh lực trong cơ thể cũng không còn thừa bao nhiêu.
Bởi vậy, nếu tôi muốn thủ thắng thì nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nhưng có một điều kiện tiên quyết để tốc chiến tốc thắng là tìm ra sơ hở của đối thủ hoặc nghiền áp tuyệt đối về mặt sức mạnh.
Rõ ràng cái thứ nhất không có tác dụng, đừng nói đến việc tìm được sơ hở của người ta, lúc này ngay cả việc đến gần mà tôi cũng không làm được.
Một khi tôi đến gần thì đối phương đã bắn mấy mũi tên về phía tôi rồi, thậm chí còn chưa kịp hoàn toàn tránh được mũi tên, đối thủ đã phun ra một ngọn lửa lớn.
Muốn trốn cũng không được mà đối kháng cũng không xong, điều này khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Như vậy thì ngoài cái đầu tiên, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai là sử dụng sức mạnh tuyệt đối để nghiền áp đối thủ.
Trước quyền lực tuyệt đối, mọi hành động đều là “Hoa hòe loè loẹt”.
Nghĩ đến đây tôi không còn do dự nữa, tôi muốn vận chuyển Hỏa Thiên Công.
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã nhìn về phía Khải Lệ rồi trầm giọng nói:
“Tôi sẽ nghiêm túc!”
Nói xong, người đàn ông đến từ Tây Vực ở trên khán đài kia cũng lập tức phiên dịch cho Khải Lệ.
Khải Lệ nghe xong lại cười “Ha hả”, sau đó cô ấy lại xòe tay ra, cũng không nói một lời, chỉ ngoắc đầu ngón tay về phía tôi, ý bảo tôi lên đi.
Hành động này tràn đầy khiêu khích và kiêu ngạo, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của tôi, nhưng khóe miệng của tôi lại lộ ra một tia cười lạnh.
Bởi vì đối phương hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của tôi cả…
Cho nên tôi nhanh chóng vận chuyển một tia đại khí từ đan điền của mình.
Trong nháy mắt, Hỏa Thiên Công đã được kích hoạt.
Đạo khí màu đỏ sậm lại trở nên đứng ngồi không yên, sau đó bắt đầu lưu động mãnh liệt ở trong gân mạch của tôi.
Ngay khi Hỏa Thiên Công được vận chuyển, từ bề mặt cơ thể của tôi đã bắt đầu nổi lên một luồng đạo khí màu đỏ sẫm giống như sương mù mà bốc hơi ra bên ngoài.
Bởi vì tôi tăng cường vận hành Hỏa Thiên Công, nên tu vi của tôi cũng lập tức tăng lên gần với cảnh giới Đạo Vương đỉnh phong, so với ngày thường thì đã tăng lên gần nửa cấp.
Còn về khí tức thô bạo, áp lực, hung lệ kia thì cũng đã tăng lên gấp đôi.
Lúc này, nó bị kích động giống như thủy triều mà “Ong” một tiếng rồi lan tràn xung quanh, bởi vì thực lực bị tiêu hao quá lớn, cho nên lúc này tôi đã không còn đủ sức để áp chế luồng khí này nữa.
Vì thế vào lúc này, khí tức áp bức vô hạn đang tùy ý khuấy động chung quanh, lan tràn bừa bãi.
Kết quả là, ngay khi luồng khí này vừa mới lan ra bên ngoài võ đài, những người đang xem cuộc chiến ngồi ở rìa võ đài đều cảm thấy tim đập “thình thịch” và rùng mình một cái.