Nhưng dưới sự chú ý của tất cả mọi người, tôi bị bao bọc trong ngọn lửa kia lại đột nhiên nhảy người lên, “Vèo” một tiếng từ phía trên ngọn lửa mà phóng lên trời.
Cả người cách mặt đất hơn ba mét, tay cầm trường kiếm, khắp cơ thể được bao bọc ở bên trong cương khí màu đỏ sậm cùng với những ngọn lửa còn lại mà nhảy lên cao.
Sau đó cũng không biết là ai rống lên một tiếng:
“Nhìn kìa, cậu ta ở đàng kia!”
Trong phút chốc, toàn bộ hội trường đã bùng nổ.
“Tôi biết mà, Đinh đạo hữu không sao!”
“Thật mạnh! Cậu ta vậy mà có thể chịu được một vụ nổ ma pháp mạnh mẽ như vậy!”
“Không hổ danh là cao thủ của phương Đông ta!”
“Đinh đạo hữu, mau dạy cho tên nhóc con kia một bài học đi…”
“...”
Có rất nhiều người phát ra âm thanh phấn khích.
Còn tôi đang ở trên không trung cũng đã dán mắt vào Brian, sau đó trong miệng đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: “Tiếp chiêu đi!”
Lời còn chưa dứt, trường kiếm ở trong tay của tôi đã giơ lên.
Toàn bộ đạo khí đã được rót vào trong đó, đồng thời mang theo một luồng sức mạnh cuồn cuộn mênh mông, trường kiếm ở trong tay hóa thành ánh kiếm màu đỏ sậm.
Sau đó ở trên không trung chém xuống một nhát kiếm về phía Brian.
Còn Brian hoàn thì toàn không nghĩ tới, bản thân tôi không chỉ không có việc gì mà còn có thể phát động một cuộc tấn công về phía anh ta như vậy.
Mặc dù người tu hành ở Tây Vực bọn họ tinh thông linh lực dẫn đường, linh lực bạo phá và tấn công tầm xa, nhưng trong trận cận chiến này còn kém quá xa người tu hành của phương Đông chúng tôi.
Một khi bị tôi đến gần, anh ta gần như không còn khả năng đối kháng với tôi nữa.
Cho nên lúc này, hai mắt của tôi đỏ ngầu, khắp cơ thể đều ở trong trạng thái hưng phấn, thậm chí là cuồng bạo, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sau đó chém xuống một kiếm.
Còn Brian thì lộ ra vẻ mặt kinh hoàng và vô thức lùi lại một bước.
Nhưng thân là một cao thủ trẻ tuổi kiệt xuất, anh ta vẫn có thể ở trong trạng thái cuốn quýt này mà giơ cao gậy ma pháp, sau đó nhanh chóng niệm chú ngữ:
“Băng Tinh Phòng Hộ.”
Trong nháy mắt, anh ta đã được bao bọc ở bên trong vòng linh lực.
Sau đó, một tấm khiên làm bằng băng tinh đã xuất hiện ở ngay trước mặt của anh ta.
Lúc này, Brian đã sử dụng thuật phòng thủ mạnh nhất của mình, nhưng tôi hoàn toàn không thèm để ý tới, còn trường kiếm ở trong tay đã đánh xuống một kiếm.
“Phanh” một tiếng bạo vang, thuật phòng thủ mạnh nhất của Brian. Tinh thể băng ở trên đỉnh đầu của anh ta đã lập tức bị một kiếm của tôi cắt thành từng mảnh và rơi rớt tan tác.
Nhưng dưới một kiếm này, Brian nhất định sẽ bị tôi chém thành hai khúc.
Lúc này, đồng tử của Brian đột nhiên giãn ra, trong lòng phát lạnh, trên mặt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Bởi vì anh ta trăm triệu không nghĩ tới, thuật phòng ngự mạnh nhất của anh ta lại không thể đỡ nổi một kích khi đứng ở trước mặt tôi như vậy.
Hơn nữa hơi thở của cái chết cũng ngay trong giờ khắc này đã xuất hiện ở trong lòng của anh ta.
Nhưng kiếm ở trong tay của tôi vẫn không dừng lại sau khi phá vỡ lá chắn phòng thủ của anh ta, cho nên anh ta đã theo bản năng hô to một tiếng: “Không...”
Sư phụ của anh ta ở dưới võ đài, cũng chính là vị hồng y đại giáo chủ Martin của Tây Vực đột nhiên nâng lên pháp trượng và chuẩn bị ra tay.
Bốn trọng tài ở xung quanh cũng lần lượt hô to một tiếng: “Dừng tay!”
Còn bản thân tôi vốn đã rơi vào trạng thái cuồng bạo thì cũng bị một tiếng rống to này làm bừng tỉnh.
Sau đó nhanh chóng đánh rớt trường kiếm và đột ngột dừng lại.
Nhưng vừa dừng lại thì thấy lưỡi kiếm ở trong tay đã chém vào trán của đối phương, khiến cho một vệt máu chậm rãi chảy từ lông mày của Brian đến chóp mũi.
Nhìn thấy điều này, trái tim của tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó phát hiện chính mình vừa rồi hình như đã rơi vào bên trong một trạng thái kỳ lạ, cho nên tôi đã vội vàng giơ kiếm lên và nhảy lùi lại.
Ngược lại là Brian đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, giờ này khắc này, thậm chí anh ta còn sợ tới mức không dám cử động.
Sư phụ Martin của Brian và bốn vị trọng tài cũng nhanh chóng tiến lên võ đài và chắn ở trước mặt tôi, bởi vì cảnh tượng vừa rồi quả thực quá đáng sợ.
Nếu như tôi thu tay lại chậm thêm một chút nữa thôi, lúc này Brian đã trở thành một xác chết, cho nên đám người trọng tài cũng cảm thấy rất lo lắng, dù sao bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của toàn bộ trận đấu.
Nhưng những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh lại hưng phấn muốn chết.
Khoảnh khắc mà tôi thu tay lại đã lập tức phát ra những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Bởi vì, tôi lại thắng.
Bởi vì tôi đã đánh bại tên cao thủ Brian cuồng vọng của Tòa Thánh đến từ Tây Vực, thậm chí anh ta còn suýt nữa bị tôi chém thành hai khúc, lúc này sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cơ thể bất giác run lên.
Mà điều này cũng đã mang lại uy phong cực kỳ lớn cho Đạo thống của phương Đông chúng tôi.
“Đinh đạo hữu uy vũ!”
“Đinh đạo hữu quá trâu bò!”
“Đinh đạo hữu, em yêu anh!”
“Anh là mạnh nhất!”
“...”
Theo sau những tiếng hét đó, bản thân tôi lại không cảm thấy vui vẻ nổi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Vừa rồi, vừa rồi tôi bị làm sao vậy?
Rõ ràng là tôi không có ý định giết chết anh ta, nhưng sau khi đánh nát cái lá chắn băng tinh kia, tại sao tôi lại không dừng lại? Thay vào đó, tôi còn có cảm giác muốn giết Brian?