Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1917

Chương 1917 Chương 1917

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là điều mà Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân đã nói. Sau khi tu luyện thành công Hỏa Thiên Công sẽ dẫn tới di chứng?

*****

Lúc này cả người tôi đã trở nên chán nản.

Bởi vì vừa rồi, tôi suýt chút nữa đã giết chết cao thủ Brian của Tây Vực, phải biết rằng đây chỉ là một cuộc luận võ mà thôi, nơi này cũng chỉ là võ đài giữa tôi và Brian.

Huống chi giữa chúng tôi không hề có chút hận thù nào cả, một chút cũng không, nhưng vừa rồi tôi lại muốn giết anh ta.

Cũng may là các trọng tài xung quanh đã kịp thời lên tiếng nhắc nhở tôi, nếu không một kiếm này của tôi chắc chắn sẽ chém vỡ đầu của Brian rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu và cảm nhận Hỏa Thiên Khí vẫn đang vận chuyển ở trong cơ thể của mình.

Trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ tu luyện Hỏa Thiên Công này thật sự sẽ giống với những gì Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân đã nói, tu luyện đến cuối cùng khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma, từ đó biến thành Ma công sao?

Thậm chí hành động vừa rồi của tôi chính là điềm báo cho việc tẩu hỏa nhập ma sao?

Tôi cảm thấy bất an và có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, lúc này bản thân vẫn đang ở trên võ đài, Hỏa Thiên Công vẫn còn đang được vận chuyển ở bên trong cơ thể, cho nên tôi không có quá nhiều thời gian để tự hỏi vấn đề này, tôi phải thắng được trận đấu này trước mới được, cho nên tôi bắt đầu áp chế Hỏa Thiên Công và ngừng vận chuyển nó.

Ngay khi Hỏa Thiên Công ngừng vận chuyển, luồng khí tức tiêu cực ở trong cơ thể tôi và sự dao động của Hỏa Thiên Công cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh hơn.

Quan trọng hơn là, lúc này tôi phát hiện cơ thể của mình đã gần đạt đến cực hạn, bởi vì tiêu hao linh lực quá độ, khiến cho cả người của tôi trở nên rất mệt mỏi.

Ngay khi bản thân vừa mới ngừng vận chuyển Hỏa Thiên Công, những tác động tiêu cực cũng đã lập tức xuất hiện.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, yếu ớt và có cảm giác kiệt sức một cách khó tả.

Mồ hôi túa ra như tắm, thậm chí còn cảm thấy ngay cả đứng thôi cũng rất phí sức, cho nên bản thân tôi không thể không dùng trường kiếm cắm ở trên mặt đất, cong eo xuống để nghỉ ngơi một lát.

Brian ở phía đối diện cũng đã thoát khỏi nỗi sợ chết vừa rồi, nhưng ngay khi anh ta lại nhìn về phía tôi thì không khỏi nuốt khan một ngụm nước miếng, bởi vì chỉ có bản thân anh ta biết rõ, vừa rồi mình đã cận kề cái chết đến mức nào, chỉ cần lưỡi kiếm kia của tôi di chuyển về phía trước thêm một chút thôi là anh ta có thể đã chết.

Sau khi trọng tài xác định Brian không có vấn đề gì thì đã mở miệng nói với anh ta: “Cậu thua rồi, mời xuống võ đài!”

Brian nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên nhìn tôi rồi mở miệng nói:

“Đinh——Phàm! Cao thủ phương Đông, cậu rất lợi hại, tôi sẽ mang theo tên của cậu về Tòa Thánh.”

Brian cứng rắn nói một câu này, nhưng khi anh ta nói đến tên của tôi thì đã nhấn mạnh giọng điệu của mình.

Lúc này tôi đã thở hổn hển không chịu nổi, thậm chí còn cảm thấy phổi mình sắp nổ tung.

Nhưng sau khi tôi nghe anh ta nói như vậy thì cũng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nhưng lại không còn sức để trả lời, cho nên chỉ có thể vẫy tay với anh ta.

Brian cũng không dừng lại quá lâu, sau khi nhìn thấy tôi không còn sức để nói chuyện thì đã nhìn tôi một cái thật sâu rồi quay người bước xuống đài.

Brian vừa bước xuống đài thì trọng tài đã cao giọng hô lớn với toàn bộ hội trường:

“Người chiến thắng, Đinh Phàm. Thắng tám trận liên tiếp!”

Những lời này vừa được nói ra, toàn bộ hội trường lại trở nên ồn ào và hưng phấn.

Đầu tiên là nhờ màn chiến đấu xuất sắc của Brian và tôi.

Thứ hai, cũng từ trận chiến này mà thể hiện rõ Đạo thuât của phương Đông chúng tôi đã đánh thắng ma pháp của Tây Vực.

Ngoài những thứ này ra, còn có nhiều người nhìn thấy tình trạng suy yếu của tôi.

Nếu có thể đánh bại tôi, vậy hôm nay sẽ vang danh thiên hạ, mặc dù không được vinh quang cho lắm nhưng chắc chắn sẽ lưu truyền trong Đạo môn.

Vì vậy có rất nhiều người trong lòng đã bắt đầu tính toán.

“Lão tam, anh cảm thấy Đinh Phàm tựa hồ rất suy yếu rồi, cậu có muốn đi lên bổ một đao không?”

“Sư huynh, làm như vậy không tốt lắm đâu?”

“Có cái gì không tốt? Đây là cơ hội vang danh thiên hạ!”

“Sư huynh, cơ hội tới rồi. Nếu như anh có thể đánh bại Đinh Phàm, vậy thì rất có khả năng đoạt được chức vô địch!”

“Tôi thực sự rất muốn đi lên thử xem..”

“...”

Rất nhiều đệ tử có thực lực ở trong Đạo môn cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngay cả một số đệ tử của tông môn hoặc tán tu tuy không đủ mạnh mẽ nhưng đã đạt đến cảnh giới Đạo Sư cũng có ý nghĩ muốn lên võ đài khiêu chiến với tôi, dù sao có ai mà không muốn chiếm hời chứ?

Hơn nữa, một số đệ tử của tông môn còn có thể đạt được càng nhiều điểm của Đạo môn hơn nếu họ giành được chiến thắng.

Cho nên dưới sự thúc đẩy của ý tưởng này, rất nhiều đệ tử Đạo môn bắt đầu nóng lòng muốn lên thử.

Bây giờ chỉ còn là chuyện về mặt mũi, xem ai không biết xấu hổ sẽ đi lên võ đài đâm thủng mà thôi.

Còn đám người lão Phong, Dương Tuyết cũng đã thấy được nguy cơ của tôi, liên tục chiến đấu với tám vị cường giả trẻ tuổi gần như là cực hạn của tôi rồi, hiện tại đạo khí của tôi đã tới đáy, làm sao có thể chiến đấu được nữa?

Nhưng vào lúc này, Dương Tuyết lại đột nhiên ở dưới võ đài hét lên với tôi: “Đinh Phàm!”

Bình Luận (0)
Comment