Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1918

Chương 1918 Chương 1918

Nghe thấy giọng nói của Dương Tuyết, tôi quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Khi Dương Tuyết thấy tôi quay lại thì đã ném một thứ gì đó cho tôi: “Tiếp lấy!”

Tôi không biết nó là gì nhưng tôi vẫn chộp lấy nó.

Cuối cùng, sau khi mở lòng bàn tay ra thì thấy một viên đan hoàn có mùi hương nồng đậm của thuốc.

Tôi có chút nghi ngờ mà nhìn về phía Dương Tuyết, ý bảo không biết đây là cái gì, còn Dương Tuyết lại vội vàng nói:

“Đây là Bổ Linh Đan thượng phẩm do Vương sư thúc đưa cho, anh mau uống đi để bổ sung linh lực.”

Nghe được lời này, tôi vô thức nhìn về phía Vương Thừa Càn – Vương đạo trưởng ở bên cạnh Dương Tuyết.

Vương đạo trưởng thấy tôi nhìn về phía ông ấy thì mang theo ý cười mà khẽ gật đầu.

Rõ ràng đối phương muốn giúp tôi đạt được hạng nhất, nhưng ở phía trên lôi đài có thể cắn thuốc được sao?

Trong lòng của tôi sinh ra nghi ngờ mà nhìn về phía trọng tài cách đó không xa.

Trọng tài thấy tôi nhìn về phía mình thì lộ ra vẻ gợn sóng bất kinh*, sau đó bâng quơ nói một câu:

“Trong giải đấu long hổ tranh bá cũng không có cấm sử dụng bùa chú, pháp khí, đan dược.”

(Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.)

Lúc đối phương nói ra điều này thì cũng không phải nhìn tôi mà nói, giống như chỉ tùy tiện nói ra một câu về quy tắc của trận luận võ mà thôi, nhưng rất rõ ràng là đang nói cho tôi biết, trong cuộc tranh tài này có thể dùng đan dược.

Cho nên việc tôi cắn thuốc ngay tại chỗ cũng sẽ không vi phạm quy tắc.

Nhưng nghĩ lại thì đúng là như vậy, bởi vì quy tắc trong cuộc tranh tài này là thắng liên tiếp mười lăm trận.

Đan điền của tôi lớn như vậy, linh lực còn tinh thuần như thế, hơn nữa bản thân cũng đã liên tục chiến đấu tám trận và sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.

Nếu đổi lại là những người khác thì e rằng sẽ càng không được, vì thế tôi không chút do dự mà nuốt viên Bổ Linh Đan này.

Trước đây tôi đã từng ăn Bổ Linh Đan, nhưng so với viên Bổ Linh Đan này thì kém xa.

Dù là dược liệu hay phẩm chất của đan dược thì loại đan dược này đều tốt hơn rất nhiều.

Sau khi tôi nuốt xong, chỉ thấy ở trong bụng truyền đến một trận khô nóng, ngay sau đó lập tức cảm nhận được một cỗ linh lực dâng trào, đồng thời bản thân tôi cũng không chút do dự mà nhanh chóng hút nó vào đan điền để bổ sung linh lực gần như cạn kiệt của mình.

Tuy nhiên, cho dù Bổ Linh Đan có mạnh mẽ đến đâu thì cũng đòi hỏi một quá trình hấp thu từ từ, cũng không phải trong một lần là có thể bổ sung linh lực ngay.

Hơn nữa, linh lực chứa đựng ở trong viên Bổ Linh Đan cũng không lớn lắm mà chỉ là một lượng rất ít, cho nên chỉ có thể được sử dụng như một chất bổ sung khẩn cấp trong những thời điểm nguy cấp mà thôi.

Vì vậy, cho dù bây giờ trong tay tôi có được viên Bổ Linh Đan thì bản thân cũng chưa hồi phục được bao nhiêu linh lực, thậm chí là còn chưa đến 3% tổng linh lực thì lại có người bước lên võ đài muốn khiêu chiến.

“Tôi là đại đệ tử Lý Đông Lôi của Cản Thi Tông, mời Đinh đạo hữu chỉ giáo.”

Tôi vốn đang tập trung khôi phục linh lực, đột nhiên nghe được những lời này thì cả người đều sững sờ.

Cản Thi Tông, môn phái huyền thoại có thể khống thi và ngự thi đây sao?

Mà đối phương còn là đại đệ tử, e rằng thực lực không phải tầm thường, lúc này lên đài rõ ràng là muốn chiếm lợi từ tôi...

*****

Bởi vì lại có người tới khiêu chiến tôi lần nữa, cho nên tôi không thể không trở nên nghiêm túc, hiện tại số lượng linh lực còn lại ở trong đan điền của tôi chỉ còn khoảng 3%.

Mặc dù Bổ Linh Đan vẫn đang cuồn cuộn bổ sung vào đó nhưng tốc độ quá chậm.

Với chút linh lực này, nếu là một trận chiến thông thường thì có thể kéo dài tới ba phút.

Nhưng nếu là Hỏa Thiên Công, e rằng không có cách nào có thể phát huy hết tác dụng, bởi vì linh lực của tôi đã không còn đủ để chống đỡ sự vận chuyển của Hỏa Thiên Khí.

Nếu linh lực bị hao hết thì đây chính là một chuyện rất, rất nguy hiểm và bản thân cũng phải chịu một sự phản phệ cực kỳ lớn, nhẹ thì hôn mê, trong trường hợp nghiêm trọng thì có thể ảnh hưởng nhất định đến gân, kinh mạch và đan điền hoặc thậm chí là bị hao tổn.

Tuy nhiên, bản thân tôi cũng đánh được tám trận đấu rồi, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ Bảo Kính Tử Kim và Bách Hoa Dịch có giá trị liên thành sao?

Không, chắc chắn là không được.

Cho dù có khó khăn đến mấy thì cũng phải liều một phen.

Nghĩ đến đây, tôi từ từ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy đối thủ lần này không cao, chỉ cao khoảng 1,5 mét và rất mảnh khảnh, da cũng rất trắng, nhưng lại là loại không có huyết sắc, dưới mắt còn có hai quầng thâm.

Lúc này, anh ta đang chưng ra bộ dáng đáng khinh mà cười với tôi, mặc dù ngoại hình của đối phương không có gì đáng để chú ý nhưng tôi cũng không có đánh giá thấp đối phương.

Bởi vì đối phương chính là đại đệ tử của Cản Thi Tông ở Tương Tây, nên thực lực tất nhiên là bất phàm.

Cùng lúc đó, xung quanh võ đài cũng bắt đầu có tiếng bàn tán.

“Cmn, sao lại tới một tên lùn vậy!”

“Im đi! Anh không muốn sống nữa sao, người ta chính là đại sư huynh của Cản Thi Tông. Nếu để người của Cản Thi Tông nghe thấy, họ chắc chắn sẽ không để yên cho anh đâu!”

“Người này không chỉ có lùn mà còn rất đáng khinh.”

“Không chỉ thô tục, rõ ràng là một tên rất yêu thích thi thể!”

“Cũng không còn cách nào khác, người của Cản Thi Tông đều như vậy, người nào người nấy đều dưỡng thi.”

Bình Luận (0)
Comment