Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1920

Chương 1920 Chương 1920

Lúc này, tôi lại đối mặt với đối thủ của mình, sau đó chỉ thấy Lý Đông Lôi đánh ra một đao hướng thẳng vào trán của tôi.

Nhưng tôi hoàn toàn không ra tay cản lại, thậm chí còn không né. Thay vào đó là tiến lên phía trước một bước...

Nhiều người xung quanh thấy vậy đều choáng váng, không biết tôi định làm gì!

Chẳng lẽ là nhận thua, hay là quá mức mệt mỏi vì phải chiến đấu liên tục và không thể phản ứng kịp thời nữa?

Với những câu hỏi như vậy, bọn họ đã nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

Không phải là tôi không thể phản ứng kịp mà là muốn dùng một loại phương thức cực đoan để “liều mạng” với Lý Đông Lôi và phân ra kết cục.

Tôi tiến lên phía trước một bước, vung ra một kiếm hướng thẳng vào ngực của Lý Đông Lôi.

Một chiêu như vậy rõ ràng là một loại chiêu thức đồng quy vu tận.

“Đinh Phàm muốn làm gì? Đồng quy vu tận sao?”

“Mẹ nó, đây chỉ là một cuộc luận võ thôi, có cần phải đua đến mức như vậy không?”

“Đinh Phàm điên rồi, ngay cả mạng cũng muốn từ bỏ sao?”

“...”

Nhiều người ngạc nhiên vì điều này, sau đó lần lượt đứng dậy, bởi vì bọn họ cho rằng tôi điên rồi.

Nhưng bọn họ lại không phát hiện ra chuyện Lý Đông Lôi chỉ cao 1,5 mét, trong khi tôi lại cao 1,78 mét, mà cánh tay của tôi lại dài hơn Lý Đông Lôi, điều này rõ ràng là tôi chiếm ưu thế, hơn nữa bản thân còn làm ra chiêu thức đồng quy vu tận như vậy, khiến cho lúc này chính là một cuộc ám sát chính diện.

Nếu đối thủ thu tay lại còn tốt, nhưng nếu không thu tay, vậy chấn thương mà Lý Đông Lôi phải chịu sẽ nặng nề hơn tôi rất nhiều.

Nếu tôi bị trúng đòn và đầu của tôi bị thương thì Lý Đông Lôi chắc chắn sẽ bị xuyên thủng toàn bộ cơ thể.

Nếu tôi bị thương nhẹ, Lý Đông Lôi chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Mà đây chính là kế hoạch của tôi, ý nghĩ của tôi.

Nếu Lý Đông Lôi trốn, vậy anh ta sẽ lộ ra sơ hở và đương nhiên sẽ bị tôi nắm được.

Mặc dù có rất nhiều đệ tử của tông môn không hiểu được ngay, nhưng lúc này ánh mắt của đông đảo các đại lão tiền bối của tông môn ở trên khán đài đều sáng lên.

Mọi người đều nhìn thấy sự huyền diệu và tính khả thi của một chiêu này, lần lượt phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Còn Lý Đông Lôi thân là đối thủ của tôi cũng trong khoảng khắc tôi đâm ra một kiếm này mà lòng sinh sợ hãi, đồng thời cũng hiểu được hành động này của tôi, trong lòng của anh ta chợt lạnh đi, thầm cảm thấy không ổn…

*****

Dù hành động của tôi có hơi cực đoan nhưng đây là do tôi bất đắc dĩ bị buộc phải làm như vậy, bởi vì tôi hoàn toàn không muốn thừa nhận thất bại, vẫn muốn tiếp tục khiêu chiến tiếp.

Tôi không biết liệu mình có thể đi đến cuối cùng hay không nhưng ít nhất là chính mình cũng nên dùng hết toàn lực trong mỗi một trận đấu, cho dù cuối cùng có thua thì căn cứ theo quy tắc của thi đấu, trọng tài sẽ cho điểm người dự thi, điểm càng cao thì phần thưởng nhận được càng hậu hĩnh.

Ngay cả khi tôi không giành được quán quân, thì với những trận chiến thắng liên tiếp này, số lượng phần thưởng nhận được hẳn sẽ có thêm một hoặc hai phần nữa, phải không?

Trong thâm tâm của tôi đang nghĩ như vậy, nhưng kiếm ở trong tay tôi cũng nhanh chóng đâm vào ngực đối phương.

Chỉ cần Lý Đông Lôi không thu tay thì tôi cũng sẽ không thu tay lại, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, tôi bị thương nhẹ còn anh ta bị trọng thương hoặc là tôi bị thương nặng, còn anh ta thì bị tôi giết chết.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, các trọng tài từ mọi hướng và đông đảo các đại lão của tông môn có mặt sẽ xuất hiện loại tình huống này sao?

Câu trả lời là không, ít nhất là mạng sống của từng người chúng tôi đều sẽ được bảo vệ.

Bốn trọng tài ở xung quanh đều là các cao thủ tiền bối, cho nên bọn họ cũng nhìn ra một chiêu này lợi hại đến mức nào.

Sắc mặt của nguyên một đám cũng theo đó mà thay đổi, bọn họ biết hai người chúng tôi nếu không thu tay lại, rất có khả năng nháo ra mạng người, mà đây cũng không phải là điều bọn họ muốn thấy.

Cho nên lúc này đều lần lượt kết ấn, bọn họ muốn thi triển đạo pháp, sau đó vào giây phút cuối cùng, dùng tu vi mạnh mẽ của mình để cưỡng ép chúng tôi tách xa nhau ra.

Mặc dù tổ trọng tài đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Lý Đông Lôi hiển nhiên không có dũng khí liều chết với tôi.

Ngay khi nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta biết một kiếm này sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí là ngay khi anh ta lọt vào trong đó sẽ phải chịu một chấn thương nghiêm trọng.

Sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi và gầm nhẹ một tiếng với tôi: “Tên điên!”

Nói xong, anh ta cũng không chút do dự mà đột nhiên thu đao rồi lượn vòng một cái, sau đó bất ngờ né sang một bên để tránh một đòn trí mạng này của tôi.

Thấy vậy, các trọng tài xung quanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn các trưởng lão và tiền bối ở trên khán đài lại xem đến liên tục gật đầu.

Mặc dù chiêu thức này của tôi có chút cực đoan nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Kể từ đó tình thế đang bất lợi cho tôi đã lập tức thay đổi...

Trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng, trên khóe miệng còn lộ ra một nụ cười.

Khi gặp nhau trên đường hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

Kết quả chính là đối phương đột nhiên thu đao, đồng thời xuất hiện sơ hở, còn tôi sẽ từ bỏ cơ hội đánh bại đối thủ của mình sao?

Câu trả lời là không, khoảnh khắc Lý Đông Lôi lượn vòng ở giữa không trung để né tránh thì sơ hở đã xuất hiện, tôi lập tức giơ tay vung lên, sau đó quét qua một đường.

Bình Luận (0)
Comment