Mặc dù vóc người của Lý Đông Lôi thấp bé nhưng thân pháp lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Trong tình thế thân thể không xong này, vậy mà anh ta còn có thể làm ra động tác né tránh thứ hai, khiến trong lòng tôi ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, quả nhiên là cao thủ trẻ tuổi danh chấn Tương Tây, vẫn có chút bản lĩnh.
Nhưng với tu vi trước sau cao hơn đối phương một bậc của tôi, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, cho dù lúc này linh lực của bản thân không còn đủ, nhưng bản lĩnh thấy rõ thời cơ vẫn rất cao.
Sau một kiếm thất bại này, thân thể của tôi lại đột nhiên nhảy lên, ngay tại lúc bay lên đã đá một cước ra ngoài.
Bởi vì Lý Đông Lôi đã liên tiếp né tránh hai lần, khiến cho thân thể không thể đứng vững nữa, cho nên lần thứ ba này tuyệt đối không thể tránh né được, chính vì thế mà một cước này của tôi đã đá ngay vào ngực trái của Lý Đông Lôi.
Cơ thể của Lý Đông Lôi vốn đã không được ổn định, mặc dù có linh lực dồi dào, trong tay còn cầm trường đao, nhưng lúc này trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ rất bất lực.
Hơn nữa trận tấn công liên hoàn của tôi còn quá nhanh, cho nên việc bản thân làm ra lần né tránh thứ hai đã là cực hạn của anh ta rồi.
Vì vậy, anh ta đã thầm mắng một tiếng “Đáng chết”, sau đó chỉ có thể cứng rắn nhận một cước này của tôi.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Lý Đông Lôi đã bị tôi đá bay ra ngoài ngay tại chỗ.
Trước khi anh ta kịp đứng dậy, tôi đã bước tới từ xa, sau đó vung ra một kiếm, khiến cho Lý Đông Lôi đang chịu đựng đau đớn để chuẩn bị đứng dậy thì một kiếm này đã chĩa vào cổ của anh ta.
Anh ta thua, thua ở cái sự “Lỗ mãng” của mình.
Mặc dù linh lực của tôi không đủ, nhưng cho dù có nói thế nào thì cảnh giới của tôi vẫn cao hơn anh ta, chỉ cần anh ta thận trọng từng bước và chờ thêm vài phút nữa thì tôi đã phải buông tay chịu trói rồi.
Nhưng anh ta lại chọn dùng toàn lực tấn công, muốn dùng tư thế thái sơn áp đỉnh để công khai đánh bại tôi.
Kết quả là tôi có được cơ hội “Liều mạng”, từ đó lợi dụng vóc dáng thấp bé của đối phương để tạo thành một nhược điểm là không thể tấn công tầm xa như tôi, sau đó tiến hành cứng đối cứng với anh ta.
Cuối cùng khiến anh ta không thể không tránh, không thể không né. Kết quả dẫn đến việc anh ta bại trận.
Cũng ngay trong giây phút này, Lý Đông Lôi đã lập tức trở nên cứng đờ, anh ta nhìn trường kiếm ở trước mặt rồi cau mày ủ rũ, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Rõ ràng anh ta mới là người chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng cuối cùng lại bại trận, mà chuyện này không chỉ khiến anh ta không cam lòng, mà còn có cảm giác nghẹn khuất.
Ngay cả những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh võ đài cũng xem đến chết lặng và có chút không thể tin được, rõ ràng là tôi đã bị áp chế đến mức này rồi mà còn bị tôi phản sát lại trong nháy mắt như vậy sao?
Hành động này khiến rất nhiều người không kịp phản ứng, còn bản thân tôi đã thở không ra hơi và mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm xuống, nhưng tôi vẫn nhìn về phía Lý Đông Lôi rồi nói: “Anh thua, thua rồi!”
Lúc tôi nói chuyện cũng đã trở nên lắp bắp và rất cố sức.
Nói xong tôi thu hồi trường kiếm rồi chắp tay với anh ta, xem như một phép lịch sự.
Mặc dù Lý Đông Lôi đã thua và cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn hít một hơi thật sau rồi từ từ đứng lên từ trên võ đài, sau đó nói với tôi:
“Là do tôi bất cẩn, nhưng anh thực sự rất mạnh! Về tài nghệ chiến đấu, tôi quả thực không bằng anh!”
Lý Đông Lôi nói xong liền xoay người nhảy xuống võ đài, nhưng bản thân cũng đã nói lên suy nghĩ của mình.
Anh ta thực sự không ngờ, tôi đã bị anh ta bức đến bước đường này rồi mà vẫn có thể giữ được cái đầu lạnh, từ đó tận dụng khuyết điểm ở trên cơ thể của anh ta rồi dùng kiếm chiến đấu với anh ta.
Từ đó làm ra một chiêu thức liều mạng, đồng thời cũng từ chiêu thức này mà nắm bắt được cơ hội hơi thoáng qua và cuối cùng là đánh bại anh ta.
Với kỹ xảo chiến đấu như vậy, với tài nghệ chiến đấu và khả năng nắm bắt cơ hội chiến đấu như thế, Lý Đông Lôi tự biết chính mình không thể sánh bằng.
Lý Đông Lôi nhận thua, trọng tài cũng theo đó tuyên bố:
“Người thắng, Đinh Phàm. Chín trận thắng liên tiếp!”
Một tiếng này đã trở nên vang dội, tiếng cồng chiêng ở xung quanh cũng đột nhiên vang lên.
Chín trận thắng liên tiếp, đây là điều chưa từng xảy ra từ lúc bắt đầu luận võ cho đến nay, nhiều nhất cũng chỉ có 5 trận thắng liên tiếp, mà tôi còn là người đầu tiên đạt được chín trận thắng liên tiếp.
Nhưng dựa theo quy củ, chín trận thắng liên tiếp vẫn không được tính là thắng lợi, chỉ khi đạt đến không người tới khiêu chiến và mười lăm trận thắng liên tiếp thì mới được tính là thắng.
Mà lúc này tôi cũng không vui nổi, thay vào đó là cười khổ một tiếng.
Ngược lại là đám người đang xem cuộc chiến, bọn họ đã cổ vũ rất nhiệt tình.
Mặc dù trận chiến lần này diễn ra ngắn ngủi nhưng đây chắc chắn là một cuộc phản công thuộc đẳng cấp cao.
“Đinh Đạo Hữu thật mạnh!”
“Cuộc phản công này, cần có kinh nghiệm thực chiến như thế nào thì mới có thể làm ra được chứ?”
“Tên Đinh Phàm này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe nói tới?”
“Sau trận chiến này, cho dù Đinh Phàm có thể thắng hay không, anh ta nhất định sẽ danh chấn toàn thiên hạ!”
“Đinh đạo hữu đúng là mạnh đến phát rồ mà...”