“...”
Đông đảo đệ tử của tông môn đều đang sôi nổi nghị luận, thậm chí là đánh giá rất cao về màn trình diễn chiến đấu của tôi.
Những vị trưởng lão, tiền bối và nhóm chưởng giáo cũng đang xì xào bàn tán.
Rõ ràng là theo suy nghĩ của bọn họ, biểu hiện của tôi trong trận chiến này thậm chí còn đặc sắc hơn những trận chiến trước đó.
Trong tình thế tuyệt vọng, phản công cầu sinh và giành được chiến thắng.
Theo bọn họ nghĩ, tài nghệ, tầm nhìn chiến đấu và khả năng nắm bắt như vậy là cực kỳ hiếm có ở trong thế hệ trẻ, nhưng bọn họ không biết rằng kể từ khi bản thân tôi dấn thân vào con đường này không biết đã trải qua biết bao nhiêu sinh tử và trắc trở.
Nếu không thì tôi đã không có khả năng sống đến tận bây giờ...
****
Khi những tiếng reo hò vang lên xung quanh, cơ thể của tôi đã rất suy yếu rồi, tôi thật sự rất muốn tìm một chỗ để nằm xuống, bởi vì linh lực ở trong cơ thể đã giảm xuống còn 1%.
Mặc dù Bổ Linh Đan vẫn đang bổ sung linh lực, nhưng tốc độ thực sự quá, quá chậm.
Nếu lại đến một tên Lý Đông Lôi nữa, tôi thật sự đánh không nổi mất, đừng nói là Lý Đông Lôi, cho dù là một cao thủ chỉ có cảnh giới Đạo Sư, nếu để tôi lại dùng sức mạnh thông thường của mình thì đúng là không thể đánh lại được, bởi vì linh lực đã không đủ để hỗ trợ tôi chiến đấu liên tục nữa.
Mà trạng thái hiện tại của tôi chính là chỉ cần vận khí một cái thì đan điền sẽ lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa còn là cảm giác đau xé, mà đây chính là một loại biểu hiện của việc linh lực khô kiệt.
Mà thân thể của tôi đã không còn cho phép tôi vận chuyển linh lực và thi triển đạo pháp nữa, chẳng lẽ lại đi dùng sức mạnh của cơ bắp?
Dưới tình huống không vận chuyển tu vi, thân thể của tôi cùng lắm chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhưng mà người tới khiêu chiến vẫn còn tiếp tục.
Ở bên trong từng trận ồn ào náo động đó, xung quanh võ đài đột nhiên xuất hiện bảy tám người đàn ông, mà bảy tám người đàn ông đang nhanh chóng bước tới này rõ ràng là muốn lên võ đài khiên chiến với tôi.
Dù sao, tôi đã vô cùng suy yếu rồi, cho nên lúc nói chuyện còn rất phí sức, ngay cả đứng cũng run rẩy.
Mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy điều này, cho nên hiện tại là thời điểm tốt nhất để đánh bại tôi và “tạo dựng tên tuổi cho mình”.
Vì vậy lúc này đang có rất nhiều đệ tử của các tông môn bắt đầu tính toán đến chuyện nhặt của hời, nguyên một đám đều muốn vừa lên võ đài đã đánh ra danh tiếng.
Về phần các cường giả trẻ tuổi mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, bọn họ không có hứng thú, cũng không có mặt mũi kia.
Cuối cùng, bảy tám người này lần lượt leo lên võ đài, sau đó chắp tay về phía tôi rồi lần lượt phát động khiêu chiến với tôi.
“Tôi là Vương Đại Phát, mời Đinh đạo hữu chỉ giáo...”
Bên này còn chưa kịp nói xong thì lại xuất hiện thêm vài giọng nói khác:
“Tôi là Lý Thuận...”
“Là tôi đến trước!”
“Các người muốn làm gì, không thấy tôi đang khiêu chiến với Đinh đạo hữu sao?”
“Khiêu chiến gì? Ông đây đến trước...”
“...”
Cũng không chờ tôi mở miệng nói chuyện thì tám người này đã bắt đầu cãi nhau rùng beng lên.
Cảnh tượng như vậy khiến rất nhiều người ở xung quanh xem đến trợn tròn mắt, sau đó nguyên một đám cũng thầm mắng những người này là đồ không biết xấu hổ, thậm chí có mấy người ở trong đó bị nhận ra là đệ tử của các môn phái lớn.
Kết quả là bị rất nhiều người lần lượt chửi bậy, nói tông môn nào đó đều là hạng người hèn hạ và vô liêm sỉ.
Lúc đạo khí của Đinh đạo hữu sung túc thì không dám lên khiêu chiến, hiện tại hư nhược rồi lại để cho đám đệ tử trong tông môn đi nhặt của hời, hiện tại còn cãi nhau rùng beng với người ta ở trên võ đài, thật đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực.
Các trưởng lão và trưởng môn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.
Khiêu chiến cũng không sao, dù sao quy tắc của võ đài là bất cứ ai cũng có thể đi lên khiêu chiến.
Nhưng loại chuyện này, mẹ nó chỉ vì tranh đoạt cơ hội khiêu chiến với người khác, chỉ vì muốn đi chiếm hời mà trực tiếp cãi nhau với người ta ở trên võ đài, đúng là làm tổn hại đến thể diện của tông môn.
Thắng thua không quan trọng, nhưng mặc đạo bào của tông môn lại chạy lên võ đài cãi nhau ở trước mặt đông đảo đồng đạo khắp thiên hạ thì còn ra thể thống gì nữa?
Vì vậy, trưởng lão của mấy tông môn lớn đó đã nổi giận ngay tại chỗ, sau đó kêu mấy tên đệ tử của tông môn muốn nhặt của hời kia trở về.
Nhưng ngay cả như vậy, trên võ đài vẫn còn năm tên tán tu nữa.
Thậm chí lúc này bọn họ vẫn còn tranh giành lẫn nhau, người nào người nấy cũng muốn trở thành người tới khiêu chiến để trở thành người chiếm hời, không ai nhường ai.
Còn những người đang xem trận chiến ở xung quanh cũng nhìn đến ngây cả người, bởi vì loại cảnh tượng này cho tới bây giờ là chưa từng có.
Còn bản thân tôi cũng bất lực mà cười khổ.
Chẳng lẽ bọn họ tưởng làm như vậy là có thể trở thành người đánh bại tôi sao?
Tôi thực sự dễ bị bắt nạt đến thế sao?
Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy ở bên trong lòng bản tay của tôi có một viên đá vàng tím, mặc dù tôi vốn không muốn sử dụng thứ này, dù sao thứ này cũng có sức mạnh thuộc tính, có thể giấu bao lâu thì giấu.
Nhưng sau khi nhìn những người này làm ầm ĩ với nhau như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy không cam lòng.