Mà dục vọng chiến đấu giống như lại được khơi dậy.
Nếu thua ở trong tay của những người này thì sẽ cảm thấy chính mình không thể tự vượt qua trở ngại đó mất.
Tất nhiên là tới cũng đã tới rồi, hơn nữa cũng đã khiêu chiến tới bước đường này, cộng thêm việc bản thân đã giành được chín trận thắng liên tiếp từ chỗ của các cao thủ trong các môn phái lớn, hoặc lên võ đài trước hoặc là bị tôi đánh bại, nói không chừng, sau khi tôi sử dụng linh lực thuộc tính, có lẽ tôi thực sự có thể khiêu chiến đến cuối cùng thì sao?
Trong đầu của tôi bất tri bất giác xuất hiện loại ý tưởng này.
Khát vọng chiến đấu đã khiến tôi muốn tiếp tục chiến đấu và không muốn từ bỏ.
Thậm chí tôi còn tính đến chuyện sử dụng thủ đoạn cuối cùng là “đá thuộc tính”.
Loại đá này một khi được kích hoạt thì sẽ bộc phát ra một luồng linh lực mạnh mẽ và cực kỳ tinh khiết.
Khi đó, tôi có thể vừa hấp thu vừa chiến đấu.
Nghĩ đến đây, tôi âm thầm quyết định sử dụng viên đá linh lực, sau đó nhìn lướt qua viên đá ở trong tay rồi nắm chặt nó ở trong lòng bàn tay.
Bởi vì nó sẽ là vũ khí cuối cùng của tôi trên võ đài này và là đòn sát thủ mạnh nhất của tôi và cũng là một món vũ khí siêu cấp được cất ở dưới đáy hộp.
Lúc đầu tôi vốn không muốn sử dụng nó, nhưng sau khi dục vọng chiến đấu xuất hiện, khiến bản thân không cố được nhiều như vậy, cho nên nếu mấy người vẫn còn có át chủ bài, vậy cùng nhau tranh đoạt vị trí số một kia đi!
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tiếp tục hấp thu linh lực của viên Bổ Linh Đan. Suy cho cùng thì việc thôi động viên đá thuộc tính này cũng cần có linh lực.
Còn mấy người cứ tranh cãi với nhau đi, ồn ào càng lâu thì linh lực mà tôi hấp thu được sẽ càng nhiều.
Kết quả là cảnh tượng này kéo dài khoảng ba bốn phút, cuối cùng trọng tài cũng phải lên võ đài phán quyết.
Người đầu tiên bước lên võ đài sẽ trở thành người tới khiêu chiến tôi đầu tiên, cũng chính là vị tán tu được gọi là “Vương Đại Phát” kia.
Sau khi xác định được người tới khiêu chiến thì cũng đã mất tới tám phút.
Mặc dù tám phút không phải là quá dài nhưng nó đã giúp tôi bổ sung linh lực lên khoảng 2,5%.
Chút linh lực này cũng đủ để tôi thôi động viên đá linh lực.
Sau khi trọng tài bước xuống đài, cái người tới khiêu chiến có dung mạo bình thường, trông hơi mũm mĩm kia đã chắp tay với tôi rồi cười ha hả nói:
“Tôi là Vương Đại Phát, cũng là một tên tán tu. Mời Đinh đạo hữu chỉ giáo...”
Ngay khi đối phương nói ra lời này, xung quanh đã vang lên một trận châm biếm và tiếng kêu la inh ỏi.
“Tên ngốc này từ đâu ra vậy!”
“Nhóc con mau lăn xuống đây đi!”
“Vương Đại Phát gì chứ, cậu mà cũng xứng khiêu chiến với Đinh đạo hữu sao?”
“Nhóc con, đừng để lát nữa nhặt của hời không thành mà còn bị đánh cho kêu cha gọi mẹ!”
“...”
Rất nhiều người tỏ vẻ bất mãn với cái tên Vương Đại Phát không có danh tiếng gì này, bọn họ nghĩ anh ta chính là một tên thích nhặt của hời và thích đánh bóng tên tuổi.
Nhưng tôi lại khẽ gật đầu và chấp tay với anh ta để thể hiện sự tôn trọng, đồng thời ở ngoài miệng còn nói một chữ “mời”.
Nhưng mà, cho dù anh ta có phải muốn đến nhặt của hời hay không, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình mà đánh bại đối phương.
Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng thực ra thì tôi không đánh giá cao đối thủ của mình cho lắm, tôi nghĩ tu vi cao nhất của đối phương chắc chắn sẽ không vượt qua cấp Đạo Quân.
Ngay khi tôi nói chữ “mời” ra khỏi miệng, đối phương đã rút trường kiếm ra và bổ nhào về phía tôi.
Sau khi thông qua cảm ứng về đạo khí thì tôi đã xác định được tu vi của đối phương không mạnh, cùng lắm là mới đạt tới Đạo Sĩ sơ kỳ mà thôi, chút tu vi này khiến tôi cảm thấy có chút bất lực.
Mặc dù tôi đã vô cùng suy yếu và không đủ linh lực.
Nhưng một tên Đạo Sĩ sơ kỳ lại muốn tới khiêu chiến tôi thì cũng quá, quá coi thường một tên cao thủ cấp Đạo Vương sơ kỳ như tôi rồi?
Đừng nói là tôi có chút líu lưỡi, ngay cả nhóm người đang xem cuộc chiến ở xung quanh cũng co giật da mặt, sau đó lần lượt chửi bậy:
“Tôi mẹ nó không nhìn lầm chứ? Đạo Sĩ sơ kỳ sao?”
“Con mẹ nó, Đạo Sĩ sơ kỳ mà cũng dám lên võ đài sao?”
“Nhóc con, Đinh đạo hữu đã đạt đến cảnh giới Đạo Vương. Cho dù linh lực của cậu ta không đủ, cũng không phải là một tên Đạo Sĩ sơ kỳ có thể chống cự!”
“Không biết trời cao đất rộng, khó trách là một tên tán tu...”
“...”
Nhiều người tiếp tục chế giễu anh chàng tên Vương Đại Phát này, cho rằng chút đạo hạnh này của anh ta mà cũng muốn lên võ đài chiếm hời, điều này hoàn toàn là tự làm mình mất mặt.
Mà tôi cũng từ bỏ việc sử dụng đá thuộc tính.
Bởi vì linh lực còn lại của tôi hoàn toàn đủ để tôi đánh bại người tới khiêu chiến này.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, cho nên tôi không cần thiết phải sử dụng đá linh lực.
Vì vậy, vào thời điểm đối thủ giơ kiếm đánh tới, tôi chỉ vận chuyển đạo hạnh bình thường của mình và dự định sử dụng 0,5% linh lực để dùng một kiếm đẩy lui và đánh bại anh ta.
Từ đó lấy được mười trận thắng liên tiếp và tiếp tục khiêu chiến với mấy cao thủ tiếp theo.
Nhưng vấn đề lại nằm ngay chỗ này, lúc tất cả mọi người và bao gồm cả tôi ở bên trong đều cho rằng đạo hạnh của người này chỉ mới đạt đến Đạo Sĩ sơ kỳ.
Trong khoảng khắc anh ta tới gần tôi rồi vung kiếm một cái, hai mắt của anh ta đột nhiên chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trên mặt cũng lộ ra vẻ hung dữ, một cỗ sát khí cũng từ đó bao trùm lấy tôi.