Đồng thời chỉ nghe từ trong miệng của anh ta vang lên một tiếng gầm gừ trầm thấp.
Sau đó cương khí “Ong” một tiếng bạo vang.
Còn tu vi của anh ta vốn chỉ có cảnh giới Đạo Sĩ sơ kỳ cũng ngay lập tức tăng vọt.
Trong nháy mắt, tu vi đã tăng lên tới Đạo Vương trung kỳ, thậm chí còn cao hơn một cấp so với đạo hạnh thông thường của tôi.
Ở bên trong thân thể của anh ta cũng phát ra những dao động mạnh mẽ của đạo khí giống như những gợn sóng đang không ngừng dâng trào và lan rộng ra xung quanh.
Mà tôi cũng ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi của đối thủ, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu cũng lập tức thay đổi.
Cũng có nhiều người sửng sốt, thậm chí còn chặc lưỡi nói: “Mạnh, mạnh quá...”
******
Tu vi của đối phương đột nhiên tăng lên rất nhiều, khiến tôi có chút trở tay không kịp.
Đối phương quét tới một kiếm và chĩa thẳng vào cổ tôi, mà tôi còn nhìn thấy sát ý trong mắt anh ta, trong lòng tôi trở nên lạnh lẽo, thầm nói không ổn.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, tôi đã không còn thời gian để kịp suy nghĩ nhiều nữa, giờ này khắc này tôi chỉ có thể phòng thủ một cách bị động, sau đó cố gắng hết sức để giơ thanh kiếm lên và sử dụng nó để chặn đòn tấn công của đối thủ.
Đồng thời bắt đầu vận chuyển đạo khí với số lượng lớn, nhưng bản thân lại phát hiện đan điền của mình đang truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, bởi vì linh lực đã không còn nhiều để tôi chuyển hóa thành đạo khí.
Kết quả chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một kiếm của đối phương đã quét vào thân kiếm của tôi, tia lửa bay khắp nơi, trong lúc nhất thời tôi chỉ cảm thấy bản thân truyền đến cảm giác đau nhức và cánh tay tê dại, trường kiếm ở trong tay cũng suýt nữa rơi xuống trên mặt đất.
Không chỉ có như thế, thân thể của tôi còn bị một kiếm của đối phương chấn đến mức phải lùi lại phía sau.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Nhiều người có mặt cũng không kịp phản ứng, hơn nữa sự tương phản lớn như vậy cũng khiến nhiều người có mặt xem đến sợ ngây người.
“Hiện tại, hiện tại tán tu đều lợi hại như vậy sao?”
“Đúng, đúng vậy!”
“Đạo, cảnh giới Đạo Vương trung kỳ...”
“Đầu tiên là một tên Phong Tuyết Hàn, sau đó lại tới một tên Đinh Phàm. Bây giờ lại đến một Vương Đại Phát khác, tất cả tán tu ngày nay đều điên cuồng như vậy sao?”
“Mẹ tôi ơi! Hình như anh ta còn mạnh hơn cả Đinh Phàm...”
“...”
Nhiều người đều không tự giác được mà lẩm bẩm một mình, cảm nhận sức mạnh của đối thủ, còn tôi cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tôi cũng không nghĩ tới đối thủ lại có đạo hạnh như thế.
Nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao đối mặt với một tên đã suy yếu như tôi còn phải giấu giếm đạo hạnh như thế, chẳng lẽ muốn giả heo ăn thịt hổ, muốn cho tôi một kích như sấm sét sao?
Trong lòng tôi phát hoảng, hai chân cứ lui về phía sau không ngừng, còn cái tên gọi là Vương Đại Phát này lại từng bước ép sát và ngày càng tiến gần đến tôi.
Không chỉ có tốc độ cực nhanh mà tôi còn cảm nhận được sát khí ở trên người của anh ta.
Điều đó làm cho tôi cảm thấy anh ta đến đây không phải để luận võ với tôi mà là để giết chết tôi.
Ý tưởng này vừa lóe lên ở trong đầu của tôi, nhưng bản thân tôi cũng không có thời gian để nghĩ về nó.
Đối thủ mạnh như vậy, đồng thời có tu vi cấp Đạo Vương trung kỳ.
Nếu tôi cứ tiếp tục lấy linh lực hiện tại của mình để đối kháng với đối phương thì không khác gì lấy trứng chọi đá, cũng không hề có cơ hội chiến thắng, cho nên tôi muốn chiến thắng thì nhất định phải sử dụng linh thạch.
Sau khi ý tưởng này vừa xuất hiện ở trong đầu, tôi đột nhiên vận khí, cũng không màng đến đan điền đã truyền đến cơn đau mà cưỡng ép chính mình vận chuyển Hỏa Thiên Công.
Bởi vì chỉ có Hỏa Thiên Khí mới có thể kích thích linh thạch vàng tím, từ đó mới có thể kích hoạt linh thạch và hấp thụ linh lực ở trong đó.
Tuy nhiên, đối thủ lại không muốn cho tôi cơ hội này.
Trong khoảnh khắc tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công, đối thủ đột nhiên nhảy lên không trung rồi gầm nhẹ một tiếng với tôi: “Chịu chết đi!”
Lời còn chưa dứt, một kiếm đã chém xuống. Tim tôi đập thình thịch, nếu bị một kiếm này đâm trúng thì sao tôi có thể sống sót được?
Thân thể nhanh chóng né sang một bên để tránh một kích này.
Nhưng uy lực của một kiếm này quá lớn, uy lực mạnh mẽ của kiếm khí đã đánh bay tôi.
Khi Dương Tuyết, lão Phong và Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy điều này, bọn họ đều đứng dậy, thậm chí Dương Tuyết còn theo bản năng hét lên một tiếng: “Đinh Phàm!”
Lão Phong cũng có lộ vẻ mặt ngưng trọng và lo lắng đề phòng.
Đối thủ của tôi không chỉ mạnh mà còn ra tay rất tàn nhẫn. Một kiếm vừa rồi có uy lực cực kỳ mạnh mẽ như thể muốn giết chết tôi vậy.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả những trọng tài ở xung quanh thấy vậy cũng trở nên căng thẳng, hai tay khép lại, sẵn sàng thi triển đạo thuật bất cứ lúc nào.
Tôi ở phía bên này vừa bị đánh ngã xuống đất thì đối thủ lại lần nữa đánh úp lại.
Một kiếm đâm xuống, chĩa thẳng vào ngực tôi.
Mẹ kiếp, đây là không cho tôi có cơ hội hấp thu linh lực mà!
Nếu tôi không đánh lùi đối phương và chiếu theo thế công này, tôi chỉ có thể né được nhiều nhất là ba chiêu.
Sau ba chiêu, linh lực cạn kiệt thì sẽ không còn bất cứ năng lực chiến đấu nào nữa.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy có chút hối hận, biết vậy tôi mang theo Linh Đao ra ngoài thì có phải tốt hơn không, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.