“Ờ thì, tôi là Thiết Đầu Tam.”
“Lên đi!”
Sau khi đối thủ nói xong tên, tôi đã nói thẳng, thậm chí tôi còn tỏ ra rất nghiêm túc, bởi vì bản thân không muốn chuyện bị đánh lén lại phát sinh thêm lần thứ hai.
Nhưng anh chàng tên Thiết Đầu Tam này vừa nghe tôi nói xong thì đã sợ tới mức cả người run lên, sau đó theo bản năng lui về phía sau hai bước, trong miệng liên tục giải thích:
“Không, không, không, hiểu lầm. Tôi không đến đây để khiêu chiến. Tôi, tôi...”
Tên này đổ mồ hôi khắp người và trông có vẻ sợ hãi.
Nhưng sau khi gã nói “Không phải tới khiêu chiến” xong đã khiến cho các đệ tử của các tông môn ở trên đài quan sát lập tức nổ tung nồi.
“Cmn, tôi không có nghe lầm đúng không?”
“Anh đùa quá trớn rồi đấy? Không phải khiêu chiến, đi lên ăn phân à?”
“Hừ! Loè thiên hạ, còn không biết xấu hổ tự tiết lộ tên của mình.”
“Mẹ kiếp, chỉ vì nổi danh thôi sao, thật đúng là không biết xấu hổ hơn cả tôi.”
“...”
Rất nhiều người bắt đầu mở miệng chế nhạo, điều này làm cho Thiết Đầu Tam càng đỏ mặt hơn và nói chuyện càng lắp bắp hơn.
Nhưng anh ta vẫn ở trong bầu không khí ồn ào này mở miệng nói:
“Tôi, tôi, tôi biết, là ai, ai sử dụng bùa lửa, ai, ai là đồng phạm của tên yêu đạo vừa nãy!”
Thiết Đầu Tam nín thở nói, cuối cùng cũng nói xong trong một hơi.
Lời này vừa ra, toàn bộ hiện trường lập tức trở nên im lặng, nguyên một đám đều ngừng nói chuyện, sau đó cau mày nhìn về phía anh ta.
Sắc mặt của tôi càng trở nên tối sầm hơn, sau đó vội vàng hỏi: “Là ai?”
Lúc này có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Thiết Đầu Tam.
Thiết Đầu Tam nuốt một ngụm nước miếng rồi đột nhiên giơ tay chỉ về hướng phía sau lưng tôi, ngay tại vị trí nơi Kỳ Liên Giáo đang theo dõi trận chiến.
“Ông ta, à, ừ, chính là ông già râu trắng đó…”
Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều nhất trí nhìn về phía ba ngón tay của Thiết Đầu, sau đó chỉ thấy Thiết Đầu Tam đang chỉ vào một tên trưởng lão của Kỳ Liên Giáo.
Hơn nữa, vị trưởng lão này còn có uy vọng rất cao trong Đạo môn, nhưng rất nhiều người lại lần lượt tỏ vẻ khó hiểu hoặc là nghi ngờ, còn chúng đệ tử của Kỳ Liên Giáo lại bùng nổ.
Trong số đó, đại đệ tử Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo còn hét lên:
“Mẹ nó, anh đang nói ai đấy? Đừng có mà chỉ tầm bậy.”
Vương Triều Dương không làm màu được ở trên võ đài mà còn bị cắn ngược, cho nên sau khi đối mặt đã bị tôi đánh bại đó, trong lòng vốn đã tức giận.
Hiện tại thì hay rồi, cư nhiên lại có một tên tán tu vô danh đột nhiên chỉ tay vào sư thúc của anh ta nói là yêu đạo, khiến anh ta lập tức tìm được nơi phát tiết.
Ngoại trừ Vương Triều Dương, những đệ tử còn lại của Kỳ Liên Giáo cũng vô cùng oán giận và bắt đầu mở miệng mắng to hoặc là uy hiếp.
Các đệ tử của môn phái xung quanh cũng lập tức tỉnh táo lại và sôi nổi nghị luận.
“Không thể nào, uy vọng của vị đạo trưởng râu bạc đó trong Kỳ Liên Giáo rất cao!”
“Đúng vậy, đạo trưởng râu bạc đó còn từng cứu sư phụ của tôi, cho nên ông ấy tuyệt đối không phải là yêu đạo.”
“Haha, tôi thấy thằng nhóc đó mới là yêu đạo!”
“Có khả năng lắm, cho nên mới đi ra chỉ đại một người nào đó...”
“...”
Dưới tình huống này, anh chàng Thiết Đầu Tam kia đã kinh hồn táng đảm rồi, bộ dạng đó giống như đã phải chịu một áp lực rất lớn.
Điều này khiến anh ta cảm thấy rất sợ hãi.
Đồng thời, lúc này lão đạo trưởng của Kỳ Liên Giáo cũng lên tiếng:
“Tiểu bối, sao bần đạo lại biến thành yêu đạo rồi? Cậu có bằng chứng...”
Đạo trưởng râu trắng kéo dài giọng nói rồi nói từng chữ một.
Sau khi chúng đệ tử của Kỳ Liên Giáo nghe xong lại càng tức muốn chết, liên tục yêu cầu Thiết Đầu Tam cung cấp bằng chứng.
Dưới áp lực như vậy, Thiết Đầu Tam đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, tựa hồ có chút chân tay luống cuống.
Tôi thấy người này không giống yêu đạo, có lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì đó.
Thế là tôi cũng mở miệng nói:
“Đạo hữu, nếu thật sự thấy được cái gì thì cứ thoải mái nói ra. Đừng để ý đến những người khác. Trước mặt tất cả đồng đạo khắp thiên hạ, e rằng sẽ không có ai dám làm tổn thương anh đâu?”
Tôi vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang lên:
“Tiểu bối, cậu thấy cái gì thì cứ việc nói ra. Bần đạo có thể bảo vệ cậu chu toàn.”
Khi giọng nói này vừa vang lên, rất nhiều người đều nhìn về phía phái Mao Sơn.
Người này không ai khác chính là Liệt Hỏa chân nhân.
Khi Liệt Hỏa chân nhân lên tiếng, minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân của Đạo Minh cũng lên tiếng:
“Tiểu hữu, cậu phát hiện ra cái gì thì cứ việc mạnh dạn nói ra.”
Bạch Nguyệt chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân lần lượt lên tiếng, khung cảnh cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trong lòng của Thiết Đầu Tam cũng cảm thấy tự tin hơn không ít, sau khi anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Trước khi tên yêu đạo kia bùng cháy, tôi đã tận mắt nhìn thấy ông ấy kết ấn.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Thiết Đầu Tam rõ ràng là đã lớn hơn không ít.
Nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời, Bạch Tu chân nhân ( đạo trưởng râu trắng ) đã cau mày:
“Tiểu bối đừng có mà nói bậy.”
Nói xong, Thanh Sơn chân nhân chưởng môn của Kỳ Liên Giáo cũng lên tiếng chất vấn một câu:
“Sư đệ đã làm đồng môn với tôi từ khi còn nhỏ, sao có thể là yêu đạo được chứ?”
Sở dĩ lúc này Thiết Đầu Tam mới dám nhắc đến chuyện này là vì anh ta đang rất xoắn xuýt, dù sao đối phương cũng là Bạch Tu chân nhân trưởng lão của một trong tám môn phái lớn là Kỳ Liên Giáo, làm sao một tiểu bối vô danh có thể đắc tội được?