“Bát sư đệ, nếu như cậu còn tiếp tục lải nha lải nhải vào tai của anh, anh đây sẽ lập tức trục xuất cậu ra khỏi gia tộc Táng Ái...”
Lời này vừa ra, Ngọc Băng đang ngồi uống nước cách đó không xa, suýt chút nữa đã bị sặc chết.
“Khụ khụ khụ” liên tục ho khan rồi nhìn vào hai tên sư đệ của mình, thật đúng là bất đắc dĩ mà, bị trục xuất khỏi gia tộc Táng Ái, uy hiếp này đúng là đáng sợ!
Nhưng sau khi tên đệ tử của phái Mao Sơn kia trải qua một trận hoảng sợ xong thì lại nói:
“Sư huynh, anh không thể làm như vậy! Hôm qua anh còn nói muốn em làm thân vệ của Thân Vương...”
“...”
Quay trở lại bên phía chúng tôi, trọng tài thấy tôi đồng ý đánh tiếp thì cũng gật đầu rồi nói với những người còn lại:
“Các cậu đều lui xuống đi! Hiện tại bần đạo sẽ để cuộc thi đấu tiếp tục, đợi đến khi kết thúc là có thể bắt được tên yêu đạo lẫn vào trong đám người...”
Mọi người nghe đến đó đều cảm thấy rất vui mừng, sau đó họ chào hỏi tôi một tiếng rồi lần lượt quay người rời khỏi võ đài.
Suy cho cùng, thi đấu cũng đã bắt đầu rồi, nếu lúc này lại kêu dừng thì cũng không thích hợp.
Khi đám người lão Phong, Dương Tuyết rời khỏi võ đài, trọng tài lại đi đến chính giữa võ đài rồi cao giọng hô một tiếng với những người xung quanh.
“Thi đấu tiếp tục, thi đấu chưa kết thúc thì không ai có thể rời đi. Xin các vị đạo hữu hiểu cho. Hiện tại bần đạo tuyên bố Đinh Phàm đã liên tục thắng mười trận, tiếp tục nhận khiêu chiến.”
Nói xong, chung quanh lại vang lên tiếng chiêng trống ầm ĩ.
Tôi cầm trường kiếm ở trong tay và đứng yên tại chỗ.
Hiện tại, linh lực đã được bổ sung rất nhiều, còn có linh lực thuộc tính, cho nên giờ phút này tôi không còn sợ bất kỳ cuộc khiêu chiến nào nữa.
Mà ở dưới võ đài lại không ai tiến lên một bước, ngược lại còn nghị luận sôi nổi.
“Mẹ nó, hiện tại còn khiêu chiến cái rắm.”
“Đúng vậy, cái tên nhóc Đinh Phàm kia là một kẻ biến thái, ai đi lên đều sẽ gặp xui xẻo.”
“Đáng chết, tên nhóc này không chỉ có đạo hạnh cao, mà đạo khí thi triển ra còn rất ghê gớm, mẹ nó, tên này còn có linh lực thuộc tính, khiêu chiến cái con khỉ!”
“Dẹp mẹ đi! Cậu ta đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi, muốn chiếm lợi cũng không được, khiêu chiến cái lông gà.”
“Tạm biệt, tên này sâu không lường được, lên đó chính là bị đánh, tự tìm ngược, tôi vẫn cảm thấy hứng thú với việc lát nữa giết yêu đạo hơn...”
“...”
Dưới võ đài lập tức xôn xao, nhưng người muốn lên võ đài thì không có ai.
Bởi vì tất cả mọi người đều chú ý tới, chúng đệ tử của các môn phái giống như đang có hành động, bọn họ bắt đầu tự kiểm tra các đệ tử ở xung quanh mình, đồng thời bắt đầu chú ý đến đông đảo tán tu, bộ dạng này rõ ràng là muốn ra tay với tên yêu đạo đang ẩn nấp ở bên trong đám đông.
Sở dĩ để cuộc tranh tài vẫn được phép tiếp tục là vì thi đấu đã đến mức này, cho nên không thể dừng lại được.
Ngoài ra, rất nhiều đệ tử của tông môn cũng đã khiêu chiến và số người bị đánh bại cũng không khác mấy.
Còn tôi cũng đã thể hiện được sức mạnh tuyệt đối, đồng thời thắng liên tiếp mười đại cao thủ, hơn nữa còn nghỉ ngơi lâu như vậy, trên người còn có linh khí thuộc tính điện.
Từ đó cũng đã chứng minh năng lực thi triển ra trong ngày hôm nay của tôi đã gần như áp đảo những người cùng thế hệ về mọi mặt và đã có đủ điều kiện để giành chức quán quân.
Nếu lại trì hoãn thì cũng sẽ không thể trì hoãn được lâu.
Dưới tình huống như vậy, Đạo Minh mới cho phép tiếp tục cuộc thi đấu.
Tuy nhiên, thi đấu thì vẫn tiếp tục nhưng người tới khiêu chiến lại không có ai, còn tôi thì đứng ở trên võ đài và lặng lẽ chờ đợi.
Bởi vì tôi biết, trong các môn phái lớn vẫn còn một vị cao thủ chưa xuất hiện.
Tử U của Tử Vân Tông.
Đồng thời cũng chính là người duy nhất giúp đỡ tôi vào ngày lão Phong đột phá.
Tôi nghĩ hiện tại tất cả các cao thủ từ các môn phái lớn đều đã xuất hiện, chỉ có Tử U là người mạnh nhất của Tử Vân Tông lại không xuất hiện.
Hiện tại xem ra, trong số các vị cường giả trẻ tuổi của Đạo môn, Tử U là người nổi tiếng nhất.
Nhưng tôi đợi một lúc, thay vì Tử U của Tử Vân Tông lại chờ được một tên tán tu vô danh mang vẻ mặt thô bỉ bước tới…
Nhưng lần này tôi cũng không dám có bất cứ sơ xuất nào nữa.
*****
Lúc này trời đã tối và đèn pha cũng đã được bật xung quanh nơi này.
Ngoại trừ võ đài và khu vực xung quanh, toàn bộ Núi Cửu Phong đều chìm trong bóng tối.
Bây giờ lại xuất hiện một tên tán tu vô danh, bề ngoài trông rất đáng khinh, ánh mắt còn liếc xéo xung quanh.
Tôi cũng không dám có chút sơ suất nào, vừa rồi tên yêu đạo kia chính là ngụy tranh thành bộ dáng của thỏ trắng ( ý nói vô hại ), kết quả suýt chút nữa tôi đã lật thuyền trong mương.
Khi tên này bước lên võ đài, có rất nhiều người đều chú ý đến anh ta, nhưng bọn họ lại không quen biết đối phương, cho nên đều lần lượt lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Hiện tại đi lên khiêu chiến với tôi thì có khác gì muốn bị ăn đòn chứ?
Chẳng những không lấy lòng được mà ngược lại còn bị mắng té tát. Bởi vậy, rất nhiều đệ tử của tông môn đều không nguyện ý đi lên võ đài khiêu chiến.
Hiện tại có một người đàn ông vô danh mang bộ dạng bỉ ổi bước lên võ đài, cho nên mọi người lập tức cho rằng người này rất có thể là một cao thủ vô danh.
Sau đó nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng ai biết sau khi tên này lên đài lại cười hai tiếng ha hả, rồi nói: