Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1931

Chương 1931 Chương 1931

Loại khí tức này vừa xuất hiện đã lập tức thu hút tất cả chúng tôi, mà tôi cũng lập tức lùi lại một bước, không dám khinh suất.

Tên yêu đạo này cũng theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua.

Kết quả là gã vừa nhìn một cái, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ trên cơ thể của tên yêu đạo này, sau đó biến thành một đám cháy dữ dội.

Nhiệt độ của ngọn lửa cực kỳ cao, giống như muốn đốt cháy mọi người xung quanh, khiến cho mọi người phải liên tục lùi về phía sau.

Còn tên yêu đạo kia thì đã bị bao bọc trong ngọn lửa, nhưng anh ta cũng không có kêu rên, ngược lại đã hét to một câu:

“Sự rực rỡ của Nhật Nguyệt sẽ luôn chiếu rọi thế gian...”

Khi tên yêu đạo này kêu to một câu như vậy, ngọn lửa đang rực cháy lập tức nuốt chửng anh ta, nhiệt độ của ngọn lửa cực kỳ cao, trong nháy mắt đã thiêu rụi tên yêu đạo kia thành một bộ xương...

*****

Ngọn lửa bùng lên bất ngờ khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.

Hơn nữa, nhiệt độ của ngọn lửa này còn cực kỳ cao, thậm chí có thể cảm nhận được từ khoảng cách rất xa, nhưng rõ ràng đây không phải là một ngọn lửa ngẫu nhiên.

Đừng nói là tôi, ngay cả đông đảo tiền bối có mặt cũng bị ngọn lửa này làm cho không ngừng lui về phía sau.

Sau khi tên yêu đạo kia rống xong một câu như vậy đã lập tức bị đốt thành một quả cầu lửa và chết ngay tại chỗ.

Hơn nữa càng khủng bố hơn chính là ngọn lửa này không hề tầm thường, dưới ngọn lửa này, ngay cả hồn phách của tên yêu đạo kia cũng bị thiêu rụi...

Sắc mặt của mấy vị chưởng môn đều thay đổi, Bác Uyên đạo trưởng vừa mới thi triển bùa chú cũng quét mắt liếc nhìn chung quanh một cái rồi tức giận nói:

“Đây là bùa lửa, có người thi triển bùa để giết người diệt khẩu. Chung quanh đây có đồng phạm...”

Giọng nói của Bác Uyên đạo trưởng rất to và vang vọng, mỗi một người trong hội trường đều có thể nghe rõ, hơn nữa việc giết người ngay trước mặt này quả thực đã khiến mấy vị đại lão này cực kỳ mất mặt.

Còn những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh cũng sôi nổi nhìn sang hai bên.

“Là ai, vừa rồi là ai thế?”

“Vừa rồi có ai nhìn thấy có người kết ấn không?”

“Mẹ nó, mấy tên yêu đồ này vậy mà dám giết người diệt khẩu, chưa gì đã đánh chết tươi…”

“Không nhìn thấy, mấy người có thấy không?”

“...”

Tiếng nghị luận vẫn vang lên không ngừng, nhưng tên yêu đạo âm thầm thi triển bùa lửa lại không bị tìm ra.

Lúc này Bạch Nguyệt chân nhân thân là chủ nhà lập tức mở miệng nói:

“Phong tỏa hội trường, không được cho phép ai ra vào.”

Lời này vừa ra, tất cả các đệ tử của Cửu Phong Quan đều xuất động, mọi lối ra vào của võ đài đều bị phong tỏa và hạn chế.

Nhưng ở đây có lượng người quá đông, cho nên trong chốc lát cũng không thể tìm ra ai là yêu đạo.

Trận tranh tài cũng tạm dừng, mà tôi cũng ở bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.

Ngoài việc bản thân được băng bó vết thương, còn khôi phục không ít linh lực.

Về phần các vị đại lão của Đạo môn kia, hiện tại bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó.

Sau khoảng hai mươi phút, tên yêu đạo đã bị thiêu đốt cũng được mang xuống, đồng thời có một vị trọng tài cũng đi tới trước mặt tôi nói:

“Đinh Phàm, mấy vị chưởng môn đã quyết định sẽ tiếp tục cuộc tranh tài, cậu còn chiến đấu nổi không?”

Tôi nghe vậy thì nở ra một nụ cười nhạt, mặc dù bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Hiện tại lại được nghỉ ngơi lâu như vậy, linh lực cũng được bổ sung không ít, cho nên tôi hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu, phấn đấu trở thành quán quân.

Thế là tôi cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Tiền bối, tôi không có vấn đề gì.”

Tôi vừa dứt lời, Dương Tuyết lại mở miệng nói: “Anh thực sự không sao chứ?”

Tôi quay lại liếc mắt nhìn Dương Tuyết một cái rồi cười nhẹ nói: “Tôi thì có thể có vấn đề gì chứ?”

Tôi khẽ mỉm cười, đồng thời vén một sợi tóc xõa bên tai của Dương Tuyết lên...

Nhìn thấy tôi như vậy, Dương Tuyết đỏ mặt, thậm chí có chút xấu hổ, khóe miệng của lão Phong cũng gợi lên một tia mỉm cười nhưng không nói chuyện.

Hồ Mỹ thì tỏ ra thờ ơ.

Từ Lâm Tĩnh lại nắm chặt hai tay:

“Làm gì đấy? Rải thức ăn cho chó à?”

Tôi và Dương Tuyết đều cười, có lẽ giờ phút này chúng tôi đã chấp nhận một mối quan hệ nào đó...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Sơn Hà ở trên khán đài đã tức giận đến suýt bật khóc.

Dương Tuyết là nữ thần của anh ta và anh ta cũng đã theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, nhưng Dương Tuyết lại không có cảm tình gì với anh ta, hiện tại còn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy sắp trở thành bạn gái của tôi, trong lòng của anh ta ít nhiều gì cũng có chút không vui.

Tuy nhiên, anh ta cũng hiểu, trong lòng của Dương Tuyết chỉ có tôi, sau đêm đó anh ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cho nên lúc này anh ta đã cố ý quay đầu đi để không nhìn Dương Tuyết và tôi.

Kết quả là có một đệ tử của phái Mao Sơn ở bên cạnh không hiểu rõ lại lay mạnh Tống Sơn Hà.

“Sư huynh, sư huynh, anh nhìn xem! Cái tên nhóc Đinh Phàm kia cư nhiên đang lôi kéo tóc của Dương sư muội...”

Lúc đầu Tống Sơn Hà không để ý tới, còn cố ý làm như không nghe thấy, làm như vậy thì trong lòng của anh ta sẽ cảm thấy tốt hơn.

Kết quả là thằng nhóc này càng trở nên hăng hái hơn và cũng nói to hơn: “Sư huynh mau nhìn xem! Nữ thần của anh sắp bị cướp rồi.”

Những lời này chẳng khác nào thêm muối vào vết thương của Tống Sơn Hà.

Tống Sơn Hà chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt đỏ như máu mà nhìn chằm chằm vào tên đệ tử của phái Mao Sơn, sau đó hung tợn nói:

Bình Luận (0)
Comment