Về phần tôi, hiện tôi đang nhìn chằm chằm vào tên yêu đạo kia, sau đó nói với mấy người ở bên cạnh: “Đỡ tôi qua đó...”
Nói xong tôi lại liếc nhìn tên yêu đạo ở đối diện một cái.
Dương Tuyết thấy vậy thì hơi cau mày, đồng thời nhìn chằm chằm tên yêu đạo kia, có chút oán giận nói:
“Qua đó làm gì? Bộ dạng này của đối phương hẳn là không còn sống được bao lâu nữa!”
“Chú Đinh, thứ nửa người nửa thú đó thật ghê tởm, tốt hơn hết là chú nên nghỉ ngơi đi!”
Từ Lâm Tĩnh cũng lên tiếng.
Nhưng tôi lại cười cười: “Không sao đâu...”
Mọi người thấy tôi kiên trì như vậy thì cũng không nói gì thêm, cho nên bọn họ đã đỡ tôi đi về phía tên yêu đạo kia.
Nhưng ngay khi chúng tôi đi ngang qua Hồ Mỹ, cô ấy vẫn giữ tư thế cảnh giác, khiến trong lòng tôi trở nên ấm áp, sau đó tôi mở miệng nói:
“Tiểu Mỹ, không sao đâu. Giờ tôi đã an toàn rồi.”
Hồ Mỹ thấy tôi mở miệng nói như thế thì lúc này mới đứng dậy rồi thu hồi yêu khí của mình lại.
Sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chúng tôi đã đi về phía đầu bên kia của võ đài.
Sau khi chúng tôi đi đến gần tên yêu đạo đó, mấy vị trọng tài và năm vị chưởng môn cũng chú ý đến chúng tôi và quay đầu nhìn lại.
Thấy họ quay đầu lại, tôi chắp tay lại rồi nói với bọn họ một câu: “Đa tạ các vị tiền bối ra tay.”
Lời này vừa dứt, minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân đứng đầu đã mở miệng nói:
“Tiểu hữu không cần để ý tới, là do bần đạo bất cẩn, thân là minh chủ và là chưởng môn của Cửu Tiêu Quan này, vậy mà lại để cho loại yêu đồ này trà trộn vào đây, làm hại tiểu hữu suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, thật sự xin lỗi.”
Bạch Nguyệt chân nhân cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng tôi lại không dám khinh thường, dù sao đối phương cũng là Bạch Nguyệt chân nhân minh chủ của toàn bộ Đạo môn.
Trước tiên không nói tới bối phận này mà chỉ xét về thực lực thôi, phóng tầm mắt nhìn vào toàn bộ Đạo Minh thì không có mấy người có thể là đối thủ của ông ấy, cho nên tôi vội vàng nói:
“Minh chủ đang nói gì vậy? Mấy tên yêu đồ của tà giáo có mặt ở khắp mọi nơi và đều rất lợi hại. Minh chủ, vãn bối có mấy câu muốn hỏi tên này.”
Trong lời nói của tôi mang theo sự cung kính và không kiêu ngạo.
Bạch Nguyệt chân nhân nghe xong, cũng không có do dự, khẽ gật đầu với tôi, sau đó ông ấy tránh ra một con đường, mấy vị chưởng môn và trọng tài khác thấy vậy cũng lui về hai bên.
Ngay sau đó, tôi một mình tiến về phía trước, hướng thẳng về phía tên yêu đạo đang quỳ rạp ở trên mặt đất, vẫn chưa tắt thở.
Khi tên yêu đạo kia nhìn thấy tôi đến gần, đôi mắt của anh ta mở to, khuôn mặt vặn vẹo đã hóa thú được phân nửa đã lộ ra biểu tình cực kỳ dữ tợn, sau đó còn nói với tôi một câu:
“Không, không thể giết chết mày để báo, báo thù thay cho Thánh Tôn. Thật sự, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng, nhưng mày sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của sứ giả Nhật Nguyệt.”
Sau khi nghe được lời ác ý của đối phương, bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng những lời nói của Đinh Vô Cực là thật.
Tà giáo Nhật Nguyệt quả thật đã biết tôi chính là hung thủ đã giết chết Thánh Tôn, cho nên bọn chúng đã phái đệ tử ở trong giáo và tiến hành đuổi giết tôi.
Bởi vậy có thể thấy được, thông tin mà Đinh Vô Cực mang đến cho tôi là rất đáng tin cậy. Từ đó có thể thấy đám người của tà giáo Mắt Quỷ cũng đã truy lùng tôi khắp thiên hạ.
Huống chi, ngay cả yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt cũng đã trà trộn vào đây, vậy thì tôi đã có đủ lý do để tin rằng đám yêu đạo của tá giáo Mắt Quỷ, có phải cũng đã trà trộn vào nơi này rồi không?
Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, tôi lại hỏi tên yêu đạo này một câu:
“Lần này các người đã phái ra bao nhiêu người đi giết tôi?”
“Ha ha ha, mày cho rằng tao sẽ nói à? Dù tao không thể giết chết mày nhưng bất cứ nơi nào Nhật Nguyệt chạm tới đều là nơi chôn cất mày.”
Đối phương cắn răng, hung hăng mở miệng nói.
Kết quả lời này vừa ra, chưởng môn phái Thanh Thành là Bác Uyên đạo trưởng đang đứng ở bên cạnh đã mở miệng nói:
“Gã không muốn nói cũng không sao, một lát nữa để bần đạo câu đi hồn phách của gã, trực tiếp thẩm vấn hồn phách của gã là được rồi.”
Bác Uyên đạo trưởng vừa dứt lời, tên yêu đạo đang nằm ở trên mặt đất đột nhiên hừ một tiếng rồi nói:
“Hừ, ông cho rằng ông có thể lấy được hồn phách của tôi sao? Hôm nay, hôm nay tôi dám lên võ đài thì bản thân cũng đã tính đến chuyện thần hồn không còn.”
“Hả? Cậu cho rằng mình có thể tự sát sao?”
Bác Uyên đạo trưởng lại lên tiếng, sau đó vừa giơ tay đã đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe “Ong” một tiếng, một luồng ánh sáng vàng bắn ra, ngay sau đó một đạo phù văn được khắc thẳng vào giữa lông mày của tên yêu đạo kia, khiến cho tên yêu đạo đó chấn động và lộ ra thần sắc kinh ngạc:
“Ông, ông cư nhiên phong bế, phong bế hồn phách của tôi!”
“Phong bế hồn phách của cậu mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ! Bần đạo cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc có bao nhiêu tên yêu đạo của tà giáo Nhật Nguyệt đã lẫn vào trong đám đông này.”
Bác Uyên đạo trưởng lại lên tiếng, toàn thân phát ra khí thế, hiển nhiên là người có quyền uy và có đạo pháp cao thâm.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người nghĩ rằng bọn họ đã kiểm soát được tình hình.
Biểu tình của tên yêu đạo kia đột nhiên cứng đờ, lộ ra vẻ sợ hãi, một luồng khí không thể giải thích được đột nhiên tỏa ra từ trên người của tên yêu đạo này.