Lúc này sau khi tận mắt nhìn thấy tôi thi triển đạo khí ba màu, bọn họ chỉ cảm thấy cực kỳ áp lực và có khoảng cách vô cùng lớn.
Chưởng môn của Kỳ Liên Giáo, Thanh Sơn chân nhân vốn muốn ngăn cản tôi một chút, nhưng lúc này nhìn thấy cách vị sư đệ này của mình nói chuyện có chút hoảng loạn, sợ hãi và có chút khác thường so với bình thường thì ông ấy cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, cho nên cuối cùng đành phải mặc kệ đòn tấn công của tôi.
Về phần những đệ tử của Kỳ Liên Giáo, cho dù là những người kêu la dữ dội nhất, vẫn có rất ít người trong số họ có thể chống lại được uy áp từ đạo khí ba màu của tôi.
Kết quả là lúc này chỉ còn lại cuộc quyết đấu giữa tôi và vị trưởng lão của Kỳ Liên Giáo.
Tôi tin vào trực giác của mình, ông ta chính là một tên yêu đạo.
Nếu không phải, thì tôi sẽ nhận lỗi.
Nhưng hiện tại còn thời gian để suy nghĩ đến những thứ này sao?
Ngay lúc tôi tiến đến bên rìa võ đài thì đột nhiên nhảy lên, đồng thời đạo khí khắp cơ thể cũng lập tức bùng lên.
Đạo khí bốc hơi, như thể có thêm ngọn lửa ba màu ở trên người vậy, trường kiếm trong tay tôi vẩy lên một cái, kiếm quang bộc phát chỉ thẳng vào Bạch Tu chân nhân kia.
Tôi thề bản thân nhất định phải tìm hiểu xem đối phương là thật hay giả...
*****
Hiện tại mỗi người đều đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tu trưởng lão và tôi, hơn nữa bọn họ cũng muốn xem liệu vị Bạch Tu trưởng lão này có phải là yêu đồ của Tà giáo Nhật Nguyệt đứng đằng sau vụ ám sát kia như lời của tên tán tu đã nói hay không.
Lúc này, tôi đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà cường thế nghiền sát về phía đó, đạo khí ba màu thổi quét, đồng thời sức mạnh của tôi cũng được phát huy tới mức tối đa.
Dáng vẻ này giống như muốn đưa đối phương vào chỗ chết, cho nên nếu đối phương không toàn lực đối kháng, vậy đương nhiên là sẽ bị tôi đánh cho trọng thương.
Bạch Tu trưởng lão đã bị dọa đến mức mặt mày tím tái và không ngừng rút lui về phía sau, đồng thời trong miệng còn không ngừng kêu to: “Sư huynh, sư huynh...”
Thanh Sơn chân nhân đã ngầm đồng ý cho cuộc tấn công này, cho nên ông ấy cũng không có làm ra hành động gì.
Tuy nhiên, tôi đã giết đến gần, nếu Bạch Tu trưởng lão vẫn không chịu né đi thì nhất định sẽ bị thương...
Mà đối với điểm này, Bạch Tu trưởng lão cũng biết và cũng nhìn ra thái độ của những người xung quanh, hiển nhiên không có ai muốn ngăn cản.
Dưới tình huống như vậy, ông ta chỉ có thể tự mình ngăn cản.
Trường kiếm xẹt qua, một đạo kiếm khí xông thẳng mà đến, còn Bạch Tu trưởng lão đã rơi vào tình huống tránh không thể tránh, trốn cũng không thể trốn, cho nên ông ấy chỉ có thể rống to một tiếng rồi đột nhiên vận chuyển đạo khí, ngăn cản đòn công kích của tôi.
Nhưng đạo khí của đối phương không mạnh, chỉ mới đến Đạo Vương trung kỳ mà thôi, nhưng ở trong đó lại không có sự dao động của yêu năng.
Tuy nhiên, thực lực của Đạo Vương trung kỳ đương nhiên không có cách nào có thể ngăn cản được đạo khí ba màu của tôi.
Kết quả là ngay khi một kích giáng xuống thì đã phát ra một tiếng hét thảm, bả vai của Bạch Tu trưởng lão đã bị kiếm khí của tôi đánh bị thương ngay tại chỗ, máu chảy không ngừng, cả người của ông ấy cũng lảo đảo rồi ngã thẳng xuống đất.
Nhìn thấy điều này, tôi hơi cau mày lại.
Không có khí tức của yêu năng, thậm chí tôi cũng không thể cảm nhận được một chút yêu nguyên nào.
Chẳng lẽ cái tên Thiết Đầu Tam kia đã nhìn lầm, cho nên chúng tôi đã hiểu lầm vị trưởng lão này của Kỳ Liên Giáo rồi sao?
Nhưng tại sao trên tay của ông ta lại có vết tích đã dùng huyết ấn rõ ràng như vậy chứ?
Trong lòng của tôi nghĩ như vậy, thậm chí còn đang nghi ngờ khả năng phán đoán của mình.
Thiết Đầu Tam ở phía sau cũng lập tức luống cuống và có chút không biết làm sao.
Các đệ tử của Kỳ Liên Giáo đều tập trung ở trước mặt Bạch Tu trưởng lão.
“Trưởng lão”
“Trưởng lão không sao chứ?”
“Không có khí tức của yêu năng, sư thúc của tôi vô tội.”
“Đinh Phàm, dám làm sư thúc của tôi bị thương, Kỳ Liên Giáo tôi sẽ cùng cậu không chết không ngừng!”
“Các sư đệ muội, lên!”
“...”
Theo một tiếng gầm nhẹ của Vương Triều Dương, các đệ tử của Kỳ Liên Giáo lần lượt xoay người lại, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt hung dữ mà nhìn về phía tôi.
Trường kiếm trong tay cũng đều ra khỏi vỏ, sau đó nguyên một đám đều vận chuyển đạo khí, từng luồng đạo khí khuấy động và lao về phía tôi, bộ dáng đó giống như muốn dùng ngàn con dao chém tôi thành từng mảnh vậy…
Các đệ tử của các tông môn ở xung quanh cũng lập tức bùng nổ.
“Cmn, tuyên chiến rồi.”
“Má ơi, lần này hiểu lầm người ta rồi.”
“Cái tên Đinh Phàm này xong rồi, đệ tử của Kỳ Liên Giáo nhất định sẽ xé xát cậu ta…”
“...”
Nhưng ngoại trừ nói ra những câu này, bọn họ cũng không làm ra hành động nào khác, chỉ giữ thái độ đang xem kịch vui.
Chỉ có đám người lão Phong và Dương Tuyết đứng về phía tôi, cho nên bọn họ đã nhích người rồi nhanh chóng lao tới chỗ tôi.
Về phần tôi, sau khi nhìn thấy đám đệ tử của Kỳ Liên Giáo hùng hổ như vậy thì khẽ cau mày và vô thức siết chặt chuôi kiếm ở trong tay.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, chưởng môn của Kỳ Liên Giáo, Thanh Sơn chân nhân đột nhiên đứng ở giữa chúng tôi, đồng thời giơ tay ngăn cản đám đệ tử của Kỳ Liên Giáo.
“Dừng tay.”
Các đệ tử của Kỳ Liên Giáo do Vương Triều Dương dẫn đầu vừa nhìn thấy Thanh Sơn chân nhân đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt, thậm chí Vương Triều Dương còn chất vấn Thanh Sơn chân nhân: