Nhưng trong khoảng khắc Phong ca vô thức quay đầu nhìn lại và nhìn thấy chiếc phi tiêu Phi Kim Ngư đang cắm ở trên cột gỗ này, sắc mặt của anh ta đã lập tức thay đổi, đồng thời cũng lộ ra vẻ sợ hãi chưa từng có, trong miệng cũng nhịn không được mà la lên một tiếng: “Nó, bọn họ tới...”
Lời còn chưa dứt, Phong ca đã sợ hãi đến mức lùi lại phía sau, bộ dạng này như thể vừa nhìn thấy một nỗi kinh hoàng xưa nay chưa từng có, bước chân cũng trở nên lảo đảo rồi đặt mông ngồi bịch xuống đất…
*****
Chỉ trong cái chớp mắt đã đột ngột xuất hiện mấy cái biến cố như thế, khiến mọi người có mặt đều bị choáng ngợp.
Đầu tiên là Điền trưởng lão của phủ Thiên Sư thi triển sát chiêu đối với lão Phong, nhưng trong chớp mắt đã được Liệt Hỏa chân nhân của phái Mao Sơn ra tay cứu.
Đồng thời, ở bên trong đám người cũng bắn ra ba chiếc phi tiêu Phi Kim Ngư, chiếc phi tiêu kia toàn thân được phủ màu vàng với hình dạng gợn sóng nhỏ, phía trên được khắc đầu cá vảy cá và đuôi cá, hình dáng đó rất đặc biệt, chưa từng thấy bao giờ.
Ngoại trừ sự xuất hiện của Phi Kim Ngư này, Điền trưởng lão còn bị phi tiêu đâm trúng phải ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Không chỉ có như thế, sau khi Phong ca nhìn thấy phi tiêu còn bị dọa đến thấp thỏm lo âu, thậm chí bước chân còn trở nên lảo đảo, trong miệng lẩm bẩm tự nói một câu “Bọn họ tới rồi”.
Phải biết rằng Phong ca là một tên bướng bỉnh khó thuần, đừng nói đến việc hù dọa anh ta, anh ta không ra khịa người là đã tốt lắm rồi.
Nhưng rốt cuộc là người nào có thể khiến Phong ca trở nên như thế này?
Còn chiếc phi tiêu Phi Kim Ngư này tượng trưng cho điều gì?
Trong lòng của tôi trở nên hoảng sợ, đồng thời cố chịu đựng cơn đau mà chạy nhanh về phía Phong ca.
“Phong ca, Phong ca, anh làm sao vậy?”
Nhưng Phong ca vẫn lộ ra vẻ mặt sợ hãi và túm chặt lấy quần áo của tôi:
“Đinh, Đinh Phàm, mau, mau rời khỏi đây đi, bọn họ tới rồi, bọn họ đã ở chỗ này rồi…”
Phong ca càng nói, hai tay càng dùng sức.
Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, “Bọn họ” ở trong miệng của Phong ca rốt cuộc là đang ám chỉ ai?
Là ai có thể khiến Phong ca cảm thấy sợ hãi như vậy?
Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt sao?
Hình như điều đó rất khó có khả năng xảy ra, mặc dù những thế lực này rất lợi hại nhưng Phong ca chưa từng sợ hãi.
Hơn nữa bản thân tôi chưa từng nhìn thấy biểu tình này của Phong ca, chẳng lẽ là nhà họ Lương sao?
Nhưng thoạt nhìn cũng không thích hợp, bởi vì mỗi một lần Phong ca xuất hiện thì sẽ lộ ra vẻ mặt hận nhà họ Lương đến thấu xương, thậm chí anh ta còn tuyên bố một ngày nào đó chính mình sẽ giết đến núi Kim Phượng và tàn sát toàn bộ người nhà họ Lương.
Lẽ ra anh ta càng phải căm hận gia tộc họ Lương hơn là sợ hãi mới đúng. Như vậy ngoại trừ nhà họ Lương ra còn ai nữa?
Trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cho nên tôi đã mở miệng hỏi tiếp:
“Phong ca, bọn họ, bọn họ là ai?”
“Đừng, đừng hỏi, đi mau, đi mau...”
Vừa nói anh ta vừa muốn đứng dậy.
Cùng lúc đó, Liệt Hỏa chân nhân cũng rời mắt khỏi chiếc phi tiêu vàng đang cắm ở phía trên cột gỗ kia, sau đó nhìn thoáng qua Điền trưởng lão đang bị thương nặng, cuối cùng là quét mắt nhìn toàn bộ nơi này.
“Không biết là người phương nào đã sử dụng chiếc phi tiêu vàng này. Đòn công kích này chẳng phải quá mức tàn nhẫn rồi không?”
Mặc dù Liệt Hỏa chân nhân đã cứu được lão Phong, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy sẵn lòng nhìn thấy Điền trưởng lão bị giết chết.
Thế nhưng ở trong đám người cũng là bạn nhìn sang tôi, tôi nhìn xem bạn, sau đó nguyên một đám lại nghị luận sôi nổi, cũng không biết là ai đã sử dụng phi tiêu Phi Kim Ngư kia.
Đồng thời cũng có thêm rất nhiều người đến đây, bao gồm Phi Hồng chân nhân, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ và một số trưởng lão của tông môn, vân vân.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy thương thế nghiêm trọng của Điền trưởng lão, nguyên một đám cũng lần lượt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đồng thời theo bản năng cho rằng là bị tôi và lão Phong gây thương tích.
Bởi vì tin tức mà trước đó bọn họ nhận được chính là Điền trưởng lão đang đánh nhau với tôi và lão Phong, sau đó có một tên trưởng lão của phủ Thiên Sư ở trong đó vừa đuổi tới thấy Điền trưởng lão như vậy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
“Điền sư đệ, Điền sư đệ!”
Kết quả là đối phương mới kêu được hai tiếng, Điền trưởng lão đã hôn mê ngất xỉu.
Còn vị trưởng lão kia cũng lập tức nhảy dựng lên ngay tại chỗ rồi giận dữ nói với tôi và lão Phong:
“Sao cậu dám làm tổn thương sư đệ của tôi!”
Nói xong, đối phương còn lộ ra dáng vẻ muốn ra tay với chúng tôi, nhưng Liệt Hỏa chân nhân lại giơ tay lên.
“Không phải bọn họ, Điền đạo hữu bị phi tiêu Phi Kim Ngư làm bị thương. Về phần là ai gây ra, hiện vẫn không biết...”
“Phi tiêu Phi Kim Ngư?”
Nhiều người cau mày và không có ấn tượng gì với cái phi tiêu Phi Kim Ngư này.
Mặc dù tôi hoàn toàn không biết về nguồn gốc của chiếc phi tiêu Phi Kim Ngư này, ngược lại là Phong ca ở trước mặt tôi đây lại càng ngày càng kích động, thân thể run rẩy đến mức càng ngày càng trở nên dữ dội, trong miệng cũng lẩm bẩm không ngừng.
Tuy nhiên cho dù anh ta có sợ đến mức khó có thể cử động tay chân, nhưng ngoài miệng vẫn nói với tôi không ngừng:
“Đinh Phàm, đưa tôi, đưa tôi đi, đưa tôi đi…”
Kết quả là lời còn chưa dứt, đồng tử đã mãnh liệt co rút lại vài cái, thân thể run lên, sau một khắc thân thể của Phong ca đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, còn biểu tình hoảng sợ trước đó cũng theo đó mà biến mất, nhưng trong ánh mắt của Phong ca cũng lộ ra một tia mê mang.