Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1948

Chương 1948 Chương 1948

Nhìn thấy điều này, tôi hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, bộ dạng này hiển nhiên là do lão Phong đã trở lại, còn Phong ca cũng đã quay trở về cơ thể.

“Lão Phong?”

“Ừ, là tôi. Không biết tên kia đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên trở nên sợ hãi như vậy, khiến tôi một lần nữa khống chế quyền chủ động!”

Lão Phong nhàn nhạt mở miệng nói, còn tôi vừa nghe đến đó cũng khẽ gật đầu một cái.

Nhưng ở bên trong đám người vẫn chỉ trỏ và nghị luận sôi nổi.

“Mẹ nó, vừa rồi là người nào hung bạo vậy?”

“Phi tiêu gì? Một phi tiêu đã dánh cho Điền trưởng lão ngất đi!”

“Đúng vậy, đây là loại đạo hạnh gì vậy? Quá hung hãn rồi.”

“Tôi không nhìn thấy! Không biết là ai ra tay...”

“Ai ra tay thì tôi không biết, nhưng Phong Tuyết Hàn này nhất định là có vấn đề...”

“...”

Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao, nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã đi tới bên cạnh tôi.

Sau khi bọn họ nhìn thấy tôi bị thương thì lần lượt quan tâm thăm hỏi, nhưng tôi chỉ mỉm cười rồi nói một câu “Không sao”.

Phi Hồng chân nhân ở bên cạnh thấy tôi với lão Phong không có vấn đề gì lớn, cho nên ông ấy đã nói với tôi và lão Phong một câu:

“Hai tiểu bối các cậu cứ rời khỏi đây trước đi! Việc còn lại cứ để chúng tôi xử lý!”

Nghe vậy, lão Phong và tôi hai mặt nhìn nhau, quả thật chúng tôi có ở lại đây thì cũng không có nhiều ý nghĩa, cho nên chúng tôi đã chấp tay với Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân, đồng thời mở miệng nói:

“Đa tạ hai vị tiền bối!”

Hai vị tiền bối khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng.

Sau khi hai chúng tôi nói xong câu này thì cũng rời khỏi đây dưới sự hộ tống của đám người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh.

Nhưng ngay tại lúc chúng tôi vừa rời đi thì đã có người đứng gần đó lớn tiếng chất vấn.

“Không thể thả bọn họ đi. Dù sao trên người Phong Tuyết Hàn tràn đầy âm khí thì cũng phải có lời giải thích chứ?”

“Đúng vậy, Phong Tuyết Hàn nhất định có vấn đề!”

“Đúng vậy, sư thúc của tôi bị thương là có liên quan đến Phong Tuyết Hàn, cho nên cậu ta không thể rời đi!”

“Phải có một lời giải thích…”

“...”

Nhiều người nhao nhao lên tiếng, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy rất nghi hoặc về việc trước đó lão Phong có thể thi triển ra một trận âm khí cường đại như thế.

Hơn nữa ở chỗ này đều là những người trừ tà chính phái.

Nếu như vấn đề này không thể nhận được lời giải thích hợp lý, tất cả mọi người có mặt tự nhiên sẽ không thực lòng tin phục.

Liệt Hỏa chân nhân nghe xong lại vung tay lên, sau đó nói thẳng:

“Sở dĩ mọi người sinh ra cảm giác nghi ngờ là vì Phong tiểu hữu đã tu luyện một loại bí pháp cực kỳ cổ xưa. Tất nhiên, loại bí pháp này có phần đặc biệt, cho nên bần đạo không tiện đi sâu vào chi tiết ở trong đó.

Nhưng bần đạo lấy tư cách là chưởng môn của phái Mao Sơn để đảm bảo. Đây là một sự hiểu lầm, Phong tiểu hữu tuyệt đối là đồng đạo chính phái chứ không phải là một tên tà ma ngoại đạo gì đó…”

Liệt Hỏa chân nhân vừa nói ra một câu như vậy, Phi Hồng chân nhân cũng chen vào nói một câu:

“Đúng vậy, bần đạo cũng lấy tư cách là chưởng môn của phái Võ Đang ra làm bảo đảm.”

Giờ phút này, mặc dù chưởng môn của hai môn phái lớn đã làm ra đảm bảo, nhưng rất nhiều người có mặt vẫn cảm thấy nghi ngờ, Phong Tuyết Hàn không phải chỉ là một tên tán tu thôi sao?

Tuy nhiên, bọn họ đường đường là chưởng giáo của hai tông môn lớn lại lấy chức chưởng môn của mình ra đảm bảo, như vậy đã nói lai lịch và thân thế của đối phương chắc chắn là rất lớn.

Cho nên rất nhiều người vừa nghĩ tới đây thì không còn tiếp tục lên tiếng nữa.

Dù sao lăn lộn ở trong cái vòng này, chỉ cần có chút thế lực thì đều không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội nổi.

Tuy nhiên, ngoài miệng thì nói là chính đạo, nhưng sâu trong đó lại lục đục với nhau, giang hồ báo thù vẫn tồn tại.

Đương nhiên vẫn có một số người không chấp nhận với lời giải thích này, bọn họ cho rằng đây là một cái lý do thoái thác mà Liệt Hỏa chân nhân muốn bao che mà thôi.

Bởi vì làm gì có loại bí pháp nào có thể tu luyện ra âm khí chứ? Mẹ nó, điều này không phải là đang nói nhảm sao?

Ngoài yêu đạo ra còn có thể là gì nữa?

Mặc dù bên ngoài đang sôi nổi phát ra những âm thanh như vậy, nhưng hai vị tiền bối hoàn toàn không để ý tới, chỉ che chắn ở trước mặt tôi và lão Phong và để chúng tôi lập tức rời đi…

******

Bởi vì có hai vị tiền bối ở chỗ này làm người đảm bảo, cho nên tôi và lão Phong cũng không có chút do dự nào mà trực tiếp rời khỏi nơi này dưới sự hộ tống của đám người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ và mấy vị trưởng lão khác.

Về phần mấy vị trưởng lão không biết tên này, bọn họ cũng biết được một số bí mật mà chỉ có các cao tầng của Đạo môn mới có thể biết đến, cho nên bọn họ cũng mơ hồ biết đến chuyện của thung lũng Hắc Ám.

Đồng thời cũng biết một số chuyện liên quan đến lão Phong với gia tộc họ Lương thần bí kia và mối quan hệ giữa tôi và Hồ tộc ở Tần Lĩnh.

Tiếp theo, chúng tôi nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng khi đám người chúng tôi đi ngang qua cây cột gỗ kia, tôi đã theo bản năng rút cây phi tiêu Phi Kim Ngư kia xuống rồi cất đi.

Bởi vì sự xuất hiện của chiếc phi tiêu này đã khiến Phong ca lộ ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi, như vậy thì ở đằng sau chuyện này hẳn là có sự tồn tại về bí mật nào đó không muốn người biết đến.

Bình Luận (0)
Comment