Dù sao thì đại hội Đạo môn lần này cũng đã kết thúc từ tối hôm qua, còn hôm nay chỉ là một cuộc họp nhỏ được mở ra cho các cao tầng của Đạo Môn để thương lượng một chút về việc phân bổ tài nguyên của Đạo môn trong 5 năm tới!
Mà loại chuyện này chỉ có các môn phái lớn mới có thể tham gia, còn mấy tên tán tu như chúng tôi, đừng nói đến việc tham gia, việc bọn họ sẽ thảo luận những gì cũng chưa chắc có thể biết được, cho nên rất nhiều đồng đạo đã rời đi từ sáng sớm.
Khi chúng tôi đến nhà ăn thì ở đó đã không có bao nhiêu người, sau đó chúng tôi tùy tiện gọi bữa sáng và tìm đại một chỗ để ngồi xuống.
Hồ Mỹ thì trốn ở trong túi ăn bánh bao, nhưng do ăn mấy thứ này không quen nên cô ấy cũng không biết ăn như thế nào cho đúng, cuối cùng là nằm ở trong túi đi “Ngủ”, nhưng giấc ngủ của cô ấy khác với chúng tôi, có thể được xem như một loại bế quan hoặc tu hành.
Mà tôi và lão Phong cũng không để ý tới, chỉ vừa trò chuyện với nhau về chuyện xảy ra vào ngày hôm qua vừa ăn cơm, nhưng điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất vẫn là chuyện tên yêu đạo kia sẽ bị xử lý như thế nào, cùng với biểu cảm đột nhiên thay đổi của Phong ca trong ngày hôm qua.
Tên yêu đạo kia sẽ bị xử lý như thế nào thì loại thân phận này của chúng tôi chắc chắn là nằm ngoài tầm tay rồi, cho nên lúc này có bàn luận thì cũng vô ích, nhưng chúng tôi vẫn có thể suy đoán về biểu cảm đột nhiên thay đổi của Phong ca.
Vì vậy, trong lúc trò chuyện vài câu với lão Phong, tôi đã lập tức lấy chiếc phi tiêu Phi Kim Ngư mà bản thân đã lấy được trong ngày hôm qua ra, sau đó nói với lão Phong:
“Lão Phong, cậu có nhận ra vật này không?”
Lúc lão Phong nhìn thấy tôi lấy phi tiêu Phi Kim Ngư ra thì cũng cau mày lại.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng một lúc, cậu ấy lại lắc đầu nói với tôi: “Tôi không biết cái này, cũng chưa từng thấy qua!”
Nghe lão Phong nói như vậy, sắc mặt của tôi càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ, ngay sau đó đã mở miệng nói với lão Phong thêm lần nữa:
“Lão Phong, ngày hôm qua sau khi Phong ca nhìn thấy Phi Kim Ngư này, cảm xúc mới đột nhiên trở nên mất kiềm chế như thế. Hơn nữa anh ta còn nói với tôi, bọn họ tới và kêu tôi nhanh chóng rời đi…”
Lão Phong nghe đến đó thì cắn một miếng bánh bao, nhưng vẫn lắc đầu nói:
“Không biết, tôi thật sự không biết điều gì đã khiến anh ta cảm thấy sợ hãi như thế. Chẳng lẽ là nhà họ Lương sao?”
Lão Phong đưa ra suy đoán của bản thân, nhưng tôi lại lấy ra suy đoán của người ngoài cuộc mà nói:
“Không đúng! Phong ca hận nhà họ Lương đến thấu xương, mỗi lần nhắc đến đều không cảm thấy có chút sợ hãi nào, ngược lại càng có thêm sát ý và không kiềm chế được, cho nên tôi cảm thấy có lẽ phi tiêu Phi Kim Ngư này không phải của nhà họ Lương!”
“Cậu nói vậy cũng có lý, nhưng tôi thật sự không biết anh ta sợ cái gì...”
Nói xong, lão Phong tạm dừng một chút, nhưng khoảnh khắc tiếp theo con ngươi của lão Phong đột nhiên co rút, cơ thể cũng theo đó run lên một chút, đồng thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi mà nhìn về phía tôi.
“Đợi đã, hay là, chẳng lẽ là, là bọn họ …”
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt của lão Phong như vậy, thần kinh của tôi cũng trở nên căng thẳng, bộ dạng này đã nói rõ lão Phong đang nghĩ tới điều gì đó, cho nên tôi vội vàng truy hỏi.
“Bọn họ là ai?”
Lão Phong không có nói ngay mà hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đặt chiếc bánh bao ở trong tay xuống rồi mới mang theo vẻ mặt có chút kiêng kị mà nói với tôi.
“Hải Đầu Tiêu...”
Vừa nghe đến ba chữ “Hải Đầu Tiêu”, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy khó chịu khắp người.
Ba chữ “Hải Đầu Tiêu” cũng đã được đề cập trước đó, mà cách gọi này cũng có một cái tên gọi khác là “chủ thuyền”, sở dĩ dùng đến ba chữ “Hải Đầu Tiêu” này là vì những người này khác với những ông chủ thuyền bình thường, bởi vì bọn họ tinh thông dịch thuật và kỳ môn của Đạo môn.
Trong đại dương bao la, bọn họ được mệnh danh là kẻ lang thang trong biển cả có thể tranh ngọc trai với sò biển, nhổ râu trên miệng cá voi, chinh phục ma quỷ dưới biển sâu.
Sau khi dần quen thuộc với lão Phong, tôi cũng chậm rãi biết được quá khứ của cậu ấy, ở trong số đó cũng bao gồm mười năm đen tối mà lão Phong đã trải qua, mười năm đó cũng là những ngày tháng lão Phong còn làm thuyền nô và người khống chế lão Phong là một tên Hải Đầu Tiêu.
Cho nên giờ phút này nghe lão Phong nói như vậy, chẳng lẽ điều mà ngày hôm qua khiến Phong ca cảm thấy kiêng kị như thế chính là vị “Hải Đầu Tiêu” đã điều khiển lão Phong trước đó, nếu đúng là như vậy thì cái Phi Kim Ngư này là vũ khí của tên chủ thuyền đó sao?
Những suy nghĩ này lập tức chợt lóe lên trong đầu tôi, sau đó lão Phong cũng tiếp tục nói:
“Có thể làm anh ta sợ hãi như thế, có lẽ chỉ có cái tên chủ thuyền đó thôi!”
Nói đến đây, da mặt của lão Phong cũng không tự giác được mà trở nên run rẩy, trong con ngươi cũng lóe lên sự sợ hãi.
Mặc dù tôi không có cách nào cảm nhận được cuộc sống mà lão Phong đã trải qua trong mười năm đen tối đó, nhưng tôi biết nó nhất định phải rất cay đắng và ngột ngạt, thậm chí là sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, tôi không tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì tôi nhìn thấy ở trong ánh mắt và giọng nói của lão Phong đã có chút sợ hãi, mà đây còn là sợ hãi theo bản năng, càng hỏi thì càng khiến lão Phong càng cảm thấy đau khổ mà thôi.