Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1952

Chương 1952 Chương 1952

Cho nên nếu cậu ấy muốn nói thì sẽ tự mình nói cho tôi biết. Vì vậy, tôi cất phi tiêu Phi Kim Ngư kia đi và không nói nữa.

Lão Phong im lặng một lúc rồi thở dài:

“Quên đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Nếu đối phương dám xuất hiện, tôi nghĩ với đạo hạnh của tôi và cậu chắc chắn có thể đối phó được người này!”

Tôi khẽ gật đầu và không nói gì thêm.

Lão Phong cầm lấy bánh bao, mở mồm to cắn mấy miếng lớn.

Cùng lúc đó, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.

Sau khi nhìn thoáng qua thì người gọi là Từ Lâm Tĩnh, cho nên tôi cũng không do dự mà trả lời điện thoại: “Xin chào!”

“Hai người đây ở đâu vậy? Lát nữa chị Tuyết và tôi sẽ đến tìm hai người.”

“À, chúng tôi đang ăn sáng! Ở nhà ăn.”

“Ok! Đợi tôi một lát...”

Nói xong, Từ Lâm Tĩnh đã trực tiếp cúp điện thoại.

Bên tôi vừa mới cúp điện thoại, lão Phong ở bên cạnh lại đột nhiên hỏi tôi một câu: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Tôi sửng sốt một lúc rồi nghi ngờ nói: “Nghĩ kỹ về chuyện gì?”

Khóe miệng của lão Phong lại câu lên một đường cong, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Về chuyện của cậu và Dương Tuyết! Hiện giờ cuộc thi đã kết thúc rồi. Bây giờ có nói thế nào thì cậu cũng phải cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng đúng không?”

*****

Tôi vốn đang uống sữa đậu nành thì chợt nghe thấy lão Phong nói như vậy.

“Phụt” một tiếng, một ngụm sữa đậu nành suýt chút nữa đã phun vào mặt của lão Phong.

Đúng vậy! Chuyện giữa tôi và Dương Tuyết vẫn chưa có làm rõ đâu!

Trước đó Dương Tuyết cũng đã nói qua, kêu tôi sau khi kết thúc giải đấu thì cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn.

Hiện tại thi đấu xong rồi, tôi hẳn là nên cho cô ấy một câu trả lời.

Mẹ nó, vậy mà tôi lại quên mất chuyện này, nhưng điều kỳ lạ là vốn dĩ đây chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng hiện tại nó lại khiến tôi cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thậm chí cái cảm giác này còn làm tôi bắt đầu cảm thấy do dự và trở nên rất rối rắm.

Vốn dĩ trước đó bản thân tôi đã từng nghĩ tới việc sau khi thi đấu xong sẽ đồng ý với Dương Tuyết và để Dương Tuyết làm bạn gái của tôi.

Dù sao Dương Tuyết xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng tốt, cho nên việc để cô ấy trở thành bạn gái của tôi khiến tôi có cảm giác như chính mình đã kiếm lời.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác cứ ngay tại lúc vào thời khắc mấu chốt này, mẹ nó, cái cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện nữa rồi, cảm giác đó giống như trái tim của bản thân đã bị nhét đầy, còn Dương Tuyết không thể chen chân vào được nữa.

Mà cái người nhét đầy trái tim của tôi là ai thì bản thân tôi lại không biết, thậm chí không có bất kỳ khái niệm nào.

Cũng chính loại cảm xúc này khiến tôi bồi hồi và cảm thấy khó chịu.

Tôi có nên đồng ý hay không đồng ý đây?

Theo lý mà nói, tôi và Dương Tuyết hẳn sẽ thích hợp, dù sao chúng tôi đã đồng sinh cộng tử, có cùng sự nghiệp, có chung trải nghiệm và có giá trị quan ngang nhau.

Ở trong mắt của người ngoài, lẽ ra chúng tôi phải là một cặp xứng đôi, nhưng chính vào lúc này trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ đó.

Nếu nhìn từ bên ngoài, chúng tôi thích hợp với nhau như thế, nhưng cuối cùng tôi luôn cảm thấy, giữa chúng tôi có phải là vẫn còn thiếu một điều gì đó hay không? Có phải vẫn bị một thứ gì đó ngăn cản hay không?

Mà chuyện này cũng khiến tôi không có cách nào có thể trả lời ngay lập tức.

Lão Phong nhìn thấy chân mày của tôi nhíu chặt, sắc mặt có vẻ nặng nề như thế thì đột nhiên mở miệng nói: “Sao thế? Cậu không thích Dương Tuyết à?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy cậu đang sợ điều gì?” Lão Phong hỏi lại.

Tôi vẫn lắc đầu.

Lão Phong thấy vậy thì ngẩn người: “Cậu cảm thấy chính mình không xứng với cô ấy sao?”

Tôi vẫn lắc đầu.

Lão Phong cũng cảm thấy có chút không hiểu:

“Nếu đều không phải, vậy tại sao cậu còn do dự? Thực ra, con người của Dương Tuyết cũng khá tốt. Hai người ở bên nhau hẳn là rất tốt! Ít nhất thì đó là những gì tôi cho là như vậy.”

Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn, hoàn toàn không biết phải nói cái gì nữa.

Lão Phong thấy tôi từ đầu đến cuối không nói cũng không hỏi thì lại lên tiếng hỏi tôi:

“Vậy cảm giác của cậu dành cho Dương Tuyết là gì? Nói cho tôi nghe xem?”

Lão Phong là người anh em đáng tin cậy nhất của tôi, ngoài cậu ấy ra, tôi cũng không biết bản thân có thể tâm sự cùng ai, cho nên sau khi tôi im lặng một lúc và thẳng đến một hồi lâu thì tôi mới mở miệng nói:

“Thực ra thì tôi cũng không biết phải nói như thế nào nữa. Tôi cảm thấy chỗ nào của cô ấy cũng tốt, cũng rất thích hợp làm bạn gái của tôi. Nhưng mỗi một lần nghĩ đến điều này, trong lòng của tôi lại có một cảm giác kỳ lạ, tựa như cảm thấy ở trong lòng trở nên trống rỗng như thể chính mình vừa đánh mất thứ gì đó, nhưng sau đó lại có cảm giác không khớp. Dù sao, dù sao chính là cứ cảm thấy như thiếu thứ gì đó…”

Tôi đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói từng câu từng chữ với lão Phong.

Nhưng mà ai biết, ngay khi lời này vừa nói ra, cũng không chờ lão Phong phản ứng lại thì ở phía sau lưng tôi đột ngột vang lên một tiếng pha lê bị vỡ.

Âm thanh bất thình lình này đã thu hút sự chú ý của lão Phong và tôi, sau đó cả hai người chúng tôi theo bản năng mà quay đầu lại nhìn sang.

Nhưng ai mà biết ngay tại lúc quay đầu nhìn lại thì thấy ở phía sau lưng chúng tôi đã có hai bóng người đang đứng, mà hai người này không ai khác chính là Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết đã chạy tới nơi này.

Bình Luận (0)
Comment