Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1953

Chương 1953 Chương 1953

Còn vị trí mà hai người họ đang đứng thì cách chúng tôi khoảng năm mét.

Dương Tuyết ngơ ngác nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe như có ngấn lệ lập loè, còn ở trước mặt của cô ấy là những con hạc giấy và bình thủy tinh rơi vỡ đầy đất.

Bên cạnh Dương Tuyết là Từ Lâm Tĩnh đang trừng mắt giận dữ nhìn về phía tôi, lúc này cặp mắt của cô ấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, lão Phong và tôi cũng xem đến trợn tròn mắt, bởi vì Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã nghe thấy hết tất cả những gì tôi vừa nói, cộng thêm việc hai người chúng tôi quá mải mê và nhập thần vào trong cuộc trò chuyện.

Cho nên hoàn toàn không có chú ý đến việc bọn họ đã tới gần.

Giờ này khắc này, ánh mắt của tôi và Dương Tuyết đang đan vào nhau, cho nên tôi có thể thấy được các loại cảm xúc đang trộn lẫn với nhau ở trong đôi mắt của Dương Tuyết, có thất vọng, bi thương, chán nản, đau khổ, vân vân.

Còn tôi thì bị dọa đến ngây người, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Sau khi Dương Tuyết liếc mắt nhìn tôi thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sau đó chỉ thấy cô ấy che miệng của mình lại, trực tiếp quay người bỏ chạy.

Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy vậy đã lập tức có phản ứng lại.

“Chị Tuyết…”

Sau khi hét lên một tiếng, cô ấy lại trợn mắt giận dữ mà nhìn về phía tôi rồi nói: “Đinh Phàm, đồ đàn ông cặn bã nhà chú!”

Nói xong, cô ấy đã quay người đuổi theo Dương Tuyết.

“Chị Tuyết, chị Tuyết...”

Còn tôi thì lộ ra vẻ mặt ngơ ngác mà ngồi ở đó, hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.

Tôi biết những lời vừa rồi của mình không phải là đang nói bậy, nhưng những lời đó cũng bị Dương Tuyết nghe được, bây giờ đã hoàn toàn làm tổn thương trái tim Dương Tuyết rồi sao?

Suy cho cùng, Dương Tuyết đúng là toàn tâm toàn ý với tôi, nhưng còn tôi thì sao?

Vậy mà lại do dự trong vấn đề này, cuối cùng còn lấy phương thức này để phủ định khả năng có mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Dù sao da mặt của con gái vốn dĩ đã rất mỏng rồi, hơn nữa cô ấy còn chủ động tiếp cận tôi nhưng vẫn bị tôi từ chối, cho nên điều này đã khiến Dương Tuyết cảm thấy vô cùng bi thương.

Lúc này, lão Phong đã lấy lại tinh thần trước tôi, nhưng lần này cậu ấy không kêu tôi mau đuổi theo, mà lại đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai của tôi.

“Lão Đinh, nếu Dương Tuyết đã nghe thấy rồi thì cậu cũng đừng đuổi theo nữa, có lẽ duyên phận giữa hai người còn chưa đủ!”

Sau khi nghe những lời tôi đã nói trước đó xong, lão Phong cũng đã hiểu được trong lòng của tôi kỳ thực không thích Dương Tuyết, giữa chúng tôi hẳn là có tình bạn nhiều hơn tình yêu, cho nên cậu ấy mới nói với tôi như thế.

Còn tôi vừa nghe đến đó thì cũng thở dài một hơi, nhưng ngay khi bản thân nhìn thấy những con hạc giấy khác nhau đã rơi vươn vãi đầy đất ở cách đó không xa, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác rất khó xử.

Thậm chí là có một loại cảm giác không thể diễn tả, cho nên tôi chậm rãi đứng dậy rồi bước từng bước về phía đống hạc giấy đó.

Sau đó tôi ngồi xổm xuống và nhặt một con hạc giấy màu đỏ ở trong đó lên thì bất ngờ phát hiện, ở phía trên đó còn có chữ viết, cho nên tôi đã mở cái thứ này ra.

Kết quả là sau khi mở cái thứ này ra thì bất ngờ phát hiện, ở phía trên con hạc nhỏ xíu này vậy mà lại viết hai chữ “Đinh Phàm” trong tên của tôi.

Nét chữ rất đẹp, mà đây rõ ràng là chữ viết tay của Dương Tuyết.

Tôi lại nhặt thêm vài con hạc giấy ở trên mặt đất, nhưng không có cái nào là ngoại lệ, bởi vì ở trên mỗi con hạc giấy đều viết tên của tôi.

“Đinh Phàm!”

Nhìn số lượng của hạc giấy thì e ràng phải có tới gần trăm con, còn việc Dương Tuyết mang theo nhiều hạc giấy có viết tên của tôi đi tới nơi này như vậy, theo tôi nghĩ hẳn là vì nó có ngụ ý tốt đẹp và một sự khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ giữa chúng tôi.

Nhưng bây giờ hạc giấy lại nằm rải rác khắp mặt đất, còn Dương Tuyết thì rơi nước mắt rời đi, có lẽ từ giờ phút này trở đi, trái tim của cô ấy cũng đã tan vỡ, bởi vì giữa chúng tôi đã không còn khả năng nữa rồi!

Tôi ngồi xổm ở đó mất mấy phút, thậm chí tôi còn không biết lão Phong đã đến đây từ lúc nào, mà cậu ấy chỉ đứng ở bên cạnh nhìn về phía tôi như vậy rồi tự mình hút một điếu thuốc.

Phải mãi một lúc sau thì tôi mới phục hồi tinh thần và nhặt từng con hạc giấy ở trên mặt đất lên, cuối cùng là bỏ bọn chúng vào trong túi.

Mặc dù ở trong lòng của tôi có một sự tồn tại “Ngăn cách” kỳ lạ nào đó đối với Dương Tuyết, khiến cô ấy không có cách nào có thể chen chân vào trong tim của tôi, nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương cô ấy và không có nghĩa là tôi không có chút tình cảm gì với cô ấy.

Có lẽ một lời giải thích như vậy rất khó hiểu và rất mâu thuẫn...

*****

Thời điểm tôi nhặt những con hạc giấy ở trên mặt đất lên, bản thân tôi cũng đã kiểm và đếm bọn chúng rất cẩn thận, ở nơi này có tổng cộng chín mươi chín con, mà con số chín mươi chín là một con số đặc biệt.

Về phương diện tình yêu, nó có một ngụ ý rất quan trọng.

Hồi còn đi học, tôi đã nghe các bạn nữ trong lớp nhắc đến chuyện đó, con số chín mươi chín này tượng trưng cho sự vĩnh cửu, tình yêu vĩnh cửu, vân vân.

Hôm nay Dương Tuyết mang theo chín mươi chín con hạc giấy tới đây, rất có thể là muốn tặng nó cho tôi, nhưng trong lúc vô tình lại nghe được những lời nói kia của tôi, cho nên lần này đã hoàn toàn làm Dương Tuyết bị tổn thương rồi.

Bình Luận (0)
Comment