Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1954

Chương 1954 Chương 1954

Chiếc ly pha lê đựng hạc giấy bị quăng vỡ đầy đất, đồng thời tình yêu của cô ấy dành cho tôi có lẽ cũng đã tan vỡ như chiếc ly pha lê này.

Lúc này, lão Phong thấy tôi đã nhặt hết hạc giấy thì mới dập tàn thuốc đi rồi nói với tôi:

“Được rồi lão Đinh, việc đã đến nước này cũng không còn gì để nói. Cho dù chúng ta có tiếp tục ở lại nơi này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa tôi cũng chưa tìm được nhà họ Lương, cho nên chúng ta vẫn là nên rời đi đi!”

Trong giọng điệu của lão Phong còn mang theo một tia cảm thán, dù sao lần này chúng tôi tới đây vốn là vì trợ giúp lão Phong tìm được nhà họ Lương.

Chỉ tiếc là người nhà họ Lương vẫn không chịu hiện thân, khiến cho việc tìm kiếm nhà họ Lương cũng trở nên vô ích.

Cộng thêm việc hiện tại Dương Tuyết đã tức giận bỏ đi, cho nên chỉ có thể để chuyện này tạm lắng một lát.

Có lẽ thời gian có thể thay đổi hết thảy mọi thứ.

Trong lòng của tôi nghĩ như vậy nên đã hướng về phía lão Phong gật đầu một cái: “Ừ! Chúng ta đi thôi!”

Nói xong, tôi đã xách theo cái túi có đựng Hồ Mỹ rồi bước ra khỏi nhà ăn, khí tức của Hồ Mỹ ở bên trong túi đều đều, có lẽ là đang thổ nạp linh khí.

Bộ dạng này của cô ấy hẳn là do sau khi uống Bách Hoa Dịch xong thì bản thân đã rơi vào một loại cảnh giới tu luyện không linh nào đó, cho nên lúc này cô ấy hẳn không biết gì về mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Sau đó tôi và lão Phong rời khỏi đây và đi thẳng về nơi ở của mình, hai người chúng tôi ở lại nơi này nghỉ ngơi một lát.

Mặc dù không có đi tìm Dương Tuyết, nhưng trong thâm tâm của tôi ít nhiều gì vẫn cảm thấy có chút lo lắng cho cô ấy.

Tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc để tôi đến gặp trực tiếp hoặc gọi điện cho cô ấy, dù sao mọi chuyện cũng đã tới mức này rồi, vậy thì cứ giải quyết rõ vấn đề này đi.

Nếu như tôi thực sự không thể yêu Dương Tuyết, vậy thì lúc này không nên đến làm phiền Dương Tuyết.

Tôi nghĩ chỉ cần chờ qua thêm một thời gian nữa, Dương Tuyết hẳn sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn một chút!

Chỉ là tôi vẫn nhịn không được mà cảm thấy rất tự trách, rõ ràng là người ta đối xử với tôi tốt như vậy, nhưng tại sao tôi lại không có cách nào chấp nhận người ta chứ? Thậm chí bản thân còn nghĩ ra một lý do không thể giải thích được?

Đây là chỗ khiến tôi cảm thấy bối rối và mâu thuẫn nhất.

Lúc đó ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu được vì sao.

Tất nhiên là điều này có liên quan đến sự thiếu hụt về trải nghiệm và cảm xúc.

Mặc dù mọi trải nghiệm và tình cảm của tôi với Mộ Dung Ngôn đã bị xóa sạch.

Tuy nhiên, trong trái tim trống rỗng này vẫn còn đâu đó những sự tồn tại của “dấu vết” sơ khai nhất.

Có lẽ là có một số thứ, ngay cả khi ký ức bị xóa thì cũng khó có thể bị xóa bỏ hoàn toàn.

Dù sao lão Phong ở cùng với tôi đã lâu, cho nên hiện tại cậu ấy cũng nhìn ra tâm tư của tôi, nhưng cậu ấy không nói chuyện mà trực tiếp nhấc điện thoại lên và bấm số của Từ Lâm Tĩnh.

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Từ Lâm Tĩnh.

“Phong Tuyết Hàn, anh muốn gì?”

“Dương Tuyết không sao chứ?”

Lão Phong nhàn nhạt nói.

Còn bản thân tôi vừa nghe thấy lời này thì cũng lập tức dựng lỗ tai lên.

“Hừ! Là tên cặn bã Đinh Phàm kia kêu anh gọi tới đây sao? Anh nghĩ có thể ổn được sao? Chị Tuyết thích anh ta nhiều như vậy, nhưng cái tên gà mờ Đinh Phàm nghèo hèn đó còn không muốn. Giày vò khốn khổ lâu như vậy chính là thích làm ra vẻ, còn ngăn cách gì nữa chứ, hừ! Đồ khốn, đồ cặn bã...”

Mặc dù giọng nói của Từ Lâm Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại rất lớn, nhưng bản thân tôi vẫn mơ hồ nghe được tiếng sụt sịt của Dương Tuyết.

Không chỉ có như thế, lúc Từ Lâm Tĩnh đang nói tới đây thì lập tức “Bang” một tiếng, cúp luôn điện thoại.

Lão Phong thấy vậy cũng cười khổ một tiếng, sau đó buông lỏng tay ra rồi nói với tôi:

“Lão Đinh, giận thật rồi. Tôi nghĩ mấy ngày gần đây tốt nhất là cậu đừng liên hệ với bọn họ thì hơn.”

Tôi không nói gì, cũng không gật đầu mà chỉ châm cho mình một điếu thuốc lá rồi lộ ra vẻ mặt có chút ưu buồn mà hồi tưởng lại những chuyện này.

Tôi cảm thấy chính mình thật sự có chút kỳ lạ. Hay nói cách khác, có phải bản thân đã quá bất bình thường rồi không?

Kể từ khi tôi hoàn dương, tôi đã liên tục từ chối hai cô gái tốt. Một người là Tiểu Mạn, người kia là Dương Tuyết.

Một người là thanh mai trúc mã của tôi, còn người kia thì đồng sinh cộng tử với tôi.

Dù là ai thì đó cũng là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng còn tôi thì sao! Tôi thực sự không có nhiều tình yêu giữa nam và nữ dành cho bọn họ, mà chiếm nhiều ở trong đó có lẽ là tình bạn giữa nam và nữ, thậm chí tôi còn tự hỏi, có phải bản thân mình là một tên “thạch nam” hay không?

Mẹ kiếp, chẳng lẽ giống như trên mạng nói, mẹ nó có phải là tôi sắp bị “bẻ cong” rồi không?

Nhưng sau đó tôi nghĩ lại thì cảm thấy cũng không đúng!

Mặc dù bản thân tôi không có tình cảm nam nữ với Tiểu Mạn và Dương Tuyết, nhưng tại sao cứ mỗi một lần tôi gặp phải nữ quỷ Mộ Dung Ngôn thì lại cảm thấy hồi hộp và phấn khích chứ?

Hơn nữa cái loại vui mừng trong tiềm thức đó giống như cái loại niềm vui muốn được ở bên cạnh cô ấy vậy?

Có lẽ nào tôi là một tên có khẩu bị nặng giống như cái tên “Ninh Thải Thần”, đã đem lòng yêu nữ quỷ Mộ Dung Ngôn?

Bình Luận (0)
Comment