Ngay khi ý nghĩ này vừa chợt lóe lên ở trong đầu của tôi đã khiến bản thân lập tức có cảm giác rất kỳ lạ.
Hơn nữa, ngay tại lúc này tôi không tự giác được mà nghĩ đến Mộ Dung Ngôn, thậm chí là diện mạo, dáng người và từng cảnh tượng tương ngộ với Mộ Dung Ngôn ở thành Uổng Tử đều xuất hiện ở trong tâm trí của tôi.
Dường như cô ấy đã in sâu vào tâm trí, khiến tôi hoàn toàn không thể quên được, thậm chí là lúc này tôi lại bắt đầu nhớ tới cô ấy...
Cứ thế mà không hề hay biết, vậy mà tôi đã ở trong phòng chờ đợi suốt buổi sáng.
Mãi đến sau buổi trưa, tin nhắn WeChat của lão Phong vang lên một tiếng, sau đó chỉ thấy lão Phong nhìn lướt qua một cái rồi nói với tôi:
“Lão Đinh, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đều đã rời khỏi đây và đã trở về môn phái của mình, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta và con hồ ly này thôi, vậy kế tiếp chúng ta tính thế nào?”
Nghe lão Phong nói xong, tôi lại hít một hơi thật sâu rồi nói với lão Phong: “Vậy chúng ta cũng đi thôi!”
“Đi đâu?” Lão Phong hỏi.
Dù sao lúc này chúng tôi đang bị tà giáo Nhật Nguyệt và tà giáo Mắt Quỷ đuổi giết, ngôi nhà ở trong trấn Thanh Thạch cũng đã bị cho một mồi lửa.
Cho nên chúng tôi đã không thể trở về trấn Thanh Thạch được nữa, cộng thêm việc lúc này Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng đã rời đi.
Trước mắt, có vẻ như chúng tôi thực sự không còn nơi nào để đi.
Tôi nghe vậy cũng sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hiện tại cứ đi một bước xem một bước đã!”
Lão Phong gật đầu: “Như thế cũng được! Vậy chúng ta xuống núi trước đi!”
Nói xong, chúng tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Dù sao chúng tôi cũng không mang theo hành lý gì, ngoại trừ hai bộ quần áo để thay và một hộp kiếm, cho nên sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tôi đã xách theo Hồ Mỹ đang bế quan.
Tiếp đó lão Phong và tôi cũng bước ra khỏi phòng, bây giờ đại hội đã kết thúc, 70% đồng đạo đã rời đi từ đêm qua và trong sáng nay, 30% còn lại cũng sẽ lần lượt rời đi vào hôm nay hoặc ngày mai.
Còn lão Phong và tôi chẳng qua chỉ là tán tu, cho dù tôi có giành được vị trí quán quân thì bản thân vẫn chỉ là một tên tiểu bối, cho nên việc bái phỏng chưởng môn, đại lão hay mấy thứ linh tinh gì đó thì còn chưa có tư cách.
Vì vậy, chúng tôi cứ trực tiếp rời đi là được, dù sao cũng sẽ không có ai chú ý đến hai tên tán tu như chúng tôi.
Sau khi đi qua một cái hành lang dài dằng dặc, xuyên qua đấu trường võ thuật, cuối cùng cũng đã đi đến trước cửa đạo quán.
Đại đệ tử Vu Hàng và một số đệ tử thế hệ thứ hai và thứ ba của Cửu Tiêu Quan hiện đang ở cửa tiễn khách và tặng kèm lễ vật.
Khi tôi và lão Phong thấy vậy thì đã tiến lên chắp tay với anh ta: “Anh Vu!”
Vu Hàng nhìn thấy lão Phong và tôi thì cũng nở nụ cười: “Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu, hai người cũng muốn rời đi sao?”
Lão Phong và tôi gật đầu một cái.
“Đúng vậy! Làm phiền mấy ngày, chúng ta cũng nên rời đi!” Tôi khách khí nói một câu.
Vu Hàng cũng không nói nhảm, chắp tay với hai người chúng tôi: “Vậy tôi sẽ không giữ lại lâu. Nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, mong các vị rộng lòng tha thứ!”
Nói xong anh ta còn đưa cho chúng tôi hai cái túi nhỏ.
“Đây là một số lễ vật nhỏ, mời hai vị nhận lấy.”
Lão Phong và tôi gật đầu một cái rồi trực tiếp nhận lấy, sau đó chắp tay hướng về phía Vu Hàng và mấy tên đệ tử của Cửu Tiêu Quan ở bên cạnh rồi rời khỏi Cửu Tiêu Quan ở Tử Tiêu phong.
Như vậy, Đại hội Đạo môn ở Tử Tiêu Phong xem như đã kết thúc, nhưng những nguy hiểm lớn hơn và những thăng trầm đang chờ đợi ở phía trước, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu...
*****
Sau khi tạm biệt Vu Hàng, chúng tôi đã mang theo lễ vật nhỏ rời khỏi Cửu Tiêu Quan, sau đó dọc theo đường núi và bắt đầu hướng phía dưới chân núi mà đi.
Nhưng dọc theo đường đi này, tôi còn gặp được một số đồng đạo khác, bởi vì tôi và lão Phong đã đại phát thần uy ở trong cuộc thi tranh bá, cho nên có rất nhiều người biết đến chúng tôi và khi bọn họ nhìn thấy chúng tôi đến sẽ chào hỏi một tiếng với chúng tôi một cách tượng trưng.
Mặc dù tâm tình của tôi không được tốt nhưng tôi vẫn chắp tay với bọn họ tỏ vẻ lịch sự.
Không lâu sau, tôi và lão Phong đã đi đến chân núi.
Dưới chân Tử Tiêu Phong còn có mấy vị trưởng lão và một nhóm đệ tử của Tử Tiêu Phong, bọn họ cũng đang đưa tiễn các đạo hữu giang hồ sắp rời đi.
Ngay khi chúng tôi đi tới, một vị trưởng lão họ Trương cũng bước đến chào đón chúng tôi.
Đầu tiên là nói khách sáo vài câu với chúng tôi, sau đó tượng trưng giữ lại chúng tôi một lúc rồi chúc chúng tôi thuận buồm xuôi gió.
Tôi và lão Phong cũng không có ý định tiếp tục ở lại đây nữa nên đi thẳng về phía thị trấn.
Về việc đi đâu thì hai người chúng tôi vẫn chưa có quyết định, cho nên chúng tôi không thèm đếm xỉa tới nữa mà bắt đầu hướng về phía trấn nhỏ mà đi, sau đó lấy nơi này làm nơi xuất phát.
Đầu tiên là đi xe buýt đến nhà ga Khu du lịch Hành Sơn, sau đó lại bắt xe đi đến nội thành, cuối cùng là đi du lịch đến nhiều địa điểm khác nhau.
Dưới chân núi Tử Tiêu, hầu hết đều là những con đường lát đá màu xanh.
Phong cảnh dọc theo con đường này đẹp như tranh vẽ, nhưng tôi lại không có tâm trạng gì cho lắm.
Nhưng đi không lâu, khi tôi và lão Phong đi vào một khu rừng tre nhỏ, khung cảnh xung quanh lại đột nhiên khiến tôi trở nên cảnh giác.