Lúc này cậu ấy không ngừng thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa.
Nhưng chỉ có thể cố gắng đứng lên, tạo ra một dấu pháp ấn.
Sau đó quát lớn một tiếng: “Hàn Tuyết Phong, ra đây!”
Nói xong, lão Phong đột nhiên giậm mạnh chân phải xuống đất.
Trong nháy mắt, âm khí đã bao trùm.
Con ngươi của lão Phong co rút lại, trong nháy mắt, một hồn phách khác đã chiếm lấy cơ thể của lão Phong.
Phong ca lại xuất hiện.
Tuy nhiên lần này khi xuất hiện, trông Phong ca lại có vẻ khá hoảng sợ.
Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngang ngược, kiêu ngạo khó thuần ngày xưa.
Việc đầu tiên Phong ca làm khi xuất hiện là liếc nhìn xung quanh.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm: “May quá, may mà họ không có ở đây!”
Sau khi nói xong, anh ta vừa né tránh công kích của luồng khí đen vừa nói với tôi: “Này nhóc, tình huống hiện tại là sao vậy?”
Nghe giọng điệu này, tôi biết là Phong ca đã ra tới.
Tôi không chút do dự, nói: “Phong ca, đây là yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt.”
“Nhật Nguyệt Thần Giáo à?” Phong ca tự hỏi.
Sau đó anh ta lao về phía tôi.
Âm khí quét qua, đánh văng vài tên yêu đồ.
Âm lực mạnh mẽ bao trùm lấy tên thủ lĩnh yêu đạo, nhưng không ngờ gã lại gần như không thèm dao động.
Chỉ cười nhẹ: “Phong Tuyết Hàn, Hàn Tuyết Phong. Cậu chủ thất lạc của nhà họ Lương!
Cho dù hai hồn các người có sống cùng một xác, song sinh mệnh hồn đi nữa, hôm nay cũng phải có kết cục bi thảm!"
"Câm miệng!"
Phong ca tức giận, đây chính là vảy ngược của anh ta, ai nhắc đến anh ta cũng sẽ đều nổi nóng.
Âm khí cả người lúc này đã được giải phóng đến mức tối đa.
Nhiệt độ xung quanh giống như đã giảm xuống rất nhiều.
Nhưng tên yêu đạo đó lại không thèm quam tâm.
Bắt đầu dùng một tay kết ấn.
Hộp sọ đen lại phát ra ánh sáng đen.
Ngay sau đó, một màn quỷ dị lại xuất hiện.
Âm khí mạnh mẽ của Phong ca lập tức biến thành từng làn sương bay về phía hộp sọ, cuối cùng bị hộp sọ đen đó cắn nuốt.
Miệng của nó giống như một cái xoáy nước.
Cho dù Phong ca có xuất ra bao nhiêu âm khí thì nó cũng hút hết tất cả.
Phong ca nhìn thấy thế thì sững sờ, có chút sợ hãi.
Tốc độ hút âm khí của đối phương quá nhanh, nhanh đến mức có chút khó tin.
Hầu như ngay khi vừa kích hoạt âm nguyên là âm khí đã hoàn toàn bị rút ra khỏi cơ thể anh ta, khiến anh ta hoàn toàn không thể sử dụng được.
Âm lực được kích hoạt nhưng chỉ có thể bị người ta hấp thụ, ngoài ra không có tác dụng gì khác, hoàn toàn không thể phát huy được sức mạnh vốn có của mình.
Phong ca nhanh chóng thu hồi tu vi, kinh ngạc nhìn phía đầu lâu đen.
"Cái này, đây là cái gì? Nó thế mà có thể hút âm khí của tôi?"
“Ha ha ha, đây là Tổ Nguyên của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Giáo chủ đã thưởng nó cho tôi.
Trước mặt Tổ Nguyên, năng lượng của vạn vật đều có thể bị cắn nuốt!
Cho dù các người có dùng cách gì cũng sẽ đều không hiệu quả đâu.
Ha ha ha ha, ha ha ha..."
Đối phương có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, điên cuồng cười to.
Thấy vậy, tôi nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng, vào lúc mà đối phương đang bật cười điên cuồng.
Bên trong rừng trúc dày đặc sương mù phía sau yêu đạo, một bóng người xinh đẹp đột nhiên lao ra.
Tia sáng lạnh lẽo chợt lóe, một thanh kiếm dài màu xanh tím đã đâm thẳng vào lưng của tên yêu đạo.
Tên yêu đạo cơ bản không có phát hiện ra, nhưng hộp sọ đen phía trên đầu gã đã có phản ứng, nhanh chóng bay trở lại.
Kết quả một tiếng “loảng xoảng" vang lên, hộp sọ đen trực tiếp đập thẳng vào thanh kiếm màu xanh tím.
Làm thân kiếm bị rung chuyển, từ đó khiến quỹ đạo của đòn tấn công lại bị chệch đi.
Tuy nhiên mặc dù một kiếm này bị trượt.
Nhưng lúc này bóng dáng xinh đẹp đó đã ném ra một lá bùa.
Một tay nhanh chóng kết ấn rồi quát lên: “Sắc!”
Lá bùa lóe lên ánh sáng vàng, một tiếng “Oanh" vang lên, một trận đạo khí mạnh mẽ đã làm rung chuyển mọi thứ.
Khiến tên yêu đạo thằn lằn bị té sấp mặt ngay tại chỗ.
Hộp sọ lơ lửng trên đầu gã cũng bay xa hơn năm mét.
Trong lòng kinh sợ, tôi ngay lập tức quan sát bộ dáng của người đang đến.
Hóa ra là đại sư tỷ Tử U của Tử Vân Tông.
Chính là cô gái xinh đẹp và lạnh lùng đã cùng tôi dập lửa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình sẽ gặp lại cô ấy ở đây.
Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này tôi không có nhiều thời gian để do dự.
Bây giờ hộp sọ đen đã bị đánh văng ra xa, tên yêu đạo thì bị lá bùa thổi bay ngã xuống đất.
Đây là cơ hội để chúng tôi hợp sức tấn công, chuyển bại thành thắng.
Cơ hội chiến đấu chỉ thoáng qua, nên tôi đã nắm chặt kiếm Thái Nguyên và Linh Đao rồi lao về phía trước.
Phong ca cũng nhanh chóng lao tới.
Tử U sau khi ném bùa cũng lao tới tấn công hộp sọ đen sau khi đứng vững.
Tên yêu đạo thằn lằn vô cùng sợ hãi, cơ bản chưa từng nghĩ tới việc lúc này sẽ bị người khác công kích.
Gã vội vàng đứng dậy, nhưng trong nháy mắt đó.
Tôi đã áp sát gã, kiếm Thái Nguyên trong tay cũng chém xuống.
Sắc mặt yêu đạo đại biến, giơ tay lên nắm lấy kiếm Thái Nguyên.
“Cạch” một tiếng, thế mà đối phương lại nắm chặt lấy kiếm Thái Nguyên.
Máu tươi không ngừng chảy dọc xuống thân kiếm.
Nếu không có lớp vảy cứng trên tay gã thì đoán chắc lúc này tôi đã chặt được tay gã rồi.
Nhưng kiếm Thái Nguyên bị bắt được cũng không có nghĩa là tôi đã hết cách.
Tay trái tôi cầm Linh Đao, sau đó lập tức đâm vào ngực tên này.