Như vậy thì gã sẽ càng nắm chắc việc đánh bại cả hai chúng ta trong một khoảng thời gian ngắn.
Lão Phong và tôi thực sự không có lựa chọn nào khác.
Không còn cách nào khác ngoài chiến đấu.
Phá vỡ trận pháp trốn thoát khỏi đây? Cho dù có khả năng đó thì e là cũng không đủ thời gian.
Dưới tình huống này, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liều mạng chiến đấu.
Hơn nữa, không thể cứ đánh mãi như vậy.
Chỉ có thể dốc toàn lực kết thúc trong một đòn.
Bởi vì tu vi chênh lệch và đánh trong thời gian dài sẽ khiến chúng tôi bị tiêu hao thể lực đến chết.
Liều mạng đánh ra một đòn mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tốc độ của hai chúng tôi cực kỳ nhanh, trong quá trình xông lên đã đánh bay hai tên yêu đồ.
Vào lúc chuẩn bị trực tiếp giết đến trước mặt tên thủ lĩnh yêu đạo.
Lão Phong và tôi liếc nhìn nhau rồi gật đầu một cái.
Chuẩn bị một màn phối hợp hoàn hảo, tung đòn kết liễu đối thủ.
Chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu lâu như vậy, trước đây cũng đã từng được sư phụ và Độc đạo trưởng huấn luyện.
Lão Phong tự nhiên hiểu ý của tôi, bắt đầu dùng tay kết ấn, nhỏ giọng đọc pháp quyết.
Mà tôi thì nhảy lên không trung rồi chém xuống một nhát kiếm.
Lúc này, lão Phong đã cưỡng ép kích hoạt Bách Hoa Ấn lần thứ hai.
Trước đây cậu ấy chỉ có thể dùng đạo pháp này mỗi ngày một lần.
Bởi vì nó tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực, nhưng do tu vi của cậu ấy tăng lên nên giờ đây đã có thể kích hoạt nó hai lần.
Nhưng lượng tiêu hao cũng rất lớn.
Sau một tiếng quát nhẹ, Lão Phong đánh ra một đạo dấu tay.
Luồng ánh sáng nhanh chóng bắn ra, một dấu ấn bách hoa xuất hiện trên ngực yêu đạo.
Mặc dù tên yêu đạo đã phát hiện ra sự xuất hiện của dấu ấn này, nhưng gần như lại không có cách nào né tránh được.
Đây cũng chính là điều đáng sợ của Bách Hoa Ấn, sau đó theo Bách Hoa Ấn phát nổ.
“Bùm” một tiếng, tên thủ lĩnh yêu đạo đã bị đánh lui về sau.
Một vài chiếc vảy nữa lại bị thổi bay, máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng những chiếc vảy mới đang được mọc ra một cách nhanh chóng.
Chỉ là vào lúc này, tôi đã tiếp cận được gã từ trên không.
Tôi phát hiện ra vị trí vết thương đang rỉ máu còn chưa mọc ra vảy mới, nên lập tức dùng kiếm đâm vào.
Nếu thành công, đối thủ tất nhiên sẽ bị thương nặng.
Còn nếu thất bại, trận chiến tiếp theo chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.
Tên thủ lĩnh yêu đạo không ngờ tôi và lão Phong lại phối hợp ăn ý như vậy, gần như là hành động nối tiếp với nhau.
Khi gã nhìn thấy kiếm của tôi đang đâm đến, vẻ mặt cũng có chút sợ hãi.
Nhưng gã đã bị mất thăng bằng, gần như không thể né tránh.
Những chiếc vảy mới vẫn chưa mọc, nếu thực sự bị tôi đâm trúng.
Dù không chết thì cũng sẽ bị thương...
Mà trong lòng tôi lúc này cũng cảm thấy có chút kích động.
Sẽ thật hoàn hảo nếu nó có thể khiến đối thủ bị thương nặng chỉ trong một đòn.
Hơn nữa, nhìn mũi kiếm ngày càng tiến gần đối thủ.
Tôi càng kích động hơn, thậm chí còn cảm thấy hơi ngạc nhiên cùng vui mừng.
Dường như tôi đã nhìn thấy trước được cảnh tên yêu đạo này bị tôi đâm thủng người.
Nhưng khiến tôi không thể ngờ tới chính là.
Vào thời điểm mấy chốt này, hộp sọ đen lơ lửng kia.
Trong đôi mắt trống rỗng của nó dường như có một số tia sáng lấp lánh.
Thứ này giống như một sinh vật sống, thế mà còn tự mình bay xuống.
Sử dụng hộp sọ đen để chặn thanh kiếm của tôi.
“Rầm" một tiếng, kiếm Thái Nguyên đã đâm vào hộp sọ đen.
Mặc dù mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên cực kỳ sắc bén, nhưng hộp sọ đen cũng rất cứng.
Một tia lửa bắn ra, kiếm Thái Nguyên đâm vào hộp sọ đen, sau đó bị chệch hướng.
Trên hộp sọ đen đã để lại một vết lõm dài.
Cuối cùng xẹt qua dọc theo lớp vảy trên ngực trái của tên yêu đạo, chỉ để lại một vệt máu, cũng không hoàn toàn khiến gã bị thương.
Nhìn thấy vậy, khuôn mặt tôi lại lần nữa tối sầm.
Chết tiệt, vào giây phút mấy chốt này thế mà lại bị chính cái hộp sọ đen này phá hỏng chuyện tốt...
*****
Một đòn tấn công liều mạng đã thất bại, lòng tôi và lão Phong đã chìm xuống đáy.
Tiêu rồi, đòn mạnh nhất cộng thêm sự phối hợp liên tục của tôi và lão Phong cũng không thể làm gã bị thương.
Vậy tiếp tục chiến đấu thì còn có ích gì nữa chứ?
Trong lòng tôi hoảng sợ, muốn bay lên trở tay tung ra đòn tấn công tiếp theo.
Ai biết được tên này lại lui về phía sau rồi bất ngờ nhảy bật ra.
Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách an toàn với tôi.
Hộp sọ đen lại treo lơ lửng trên đầu gã, vết thương nghiêm trọng trên ngực do Bách Hoa Ấn gây ra đã nhanh chóng lành lại.
Các vảy mới cũng đã mọc ra.
"Chết tiệt!" Tôi mắng một tiếng.
Lúc này, tên yêu đạo đó bỗng cười to.
“Ở trước mặt Tổ Nguyên mà các người còn muốn giết tôi? Để tôi xem các người còn bao nhiêu linh lực để có thể đánh tiếp với tôi."
Nói xong, gã tiếp tục kích hoạt hộp sọ đen phun ra luồng khí đen kia.
Nó được dùng để cắn nuốt linh lực mà chúng tôi phát ra, khiến tốc độ tiêu hao linh lực của chúng tôi tiếp tục tăng gấp đôi.
Tôi nhìn đến mức nghiến răng nghiến lợi, thứ đồ chết tiệt này.
Còn cái đầu lâu đen kia là loại pháp bảo gì, tại sao lại biến thái đến như vậy chứ?
Luồng khí đen ập đến, tôi chỉ có thể cầm chặt kiếm Thái Nguyên và Linh Đao, lần nữa xông thẳng lên.
Ngoài chiến đấu ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Lão Phong thi triển Bách Hoa Ấn hai lần, tinh thần lực đã bị tiêu hao rất nhiều.