Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1968

Chương 1968 Chương 1968

Nhưng sao chúng tôi lại để chúng chạy thoát chứ? Tuyệt đối không thể.

Mấy người chúng tôi nháy mắt đều biến thành từng cái bóng mờ.

Trên tay cầm thanh kiếm dài cùng pháp khí, nghiền nát và giết chết hơn hai mươi tên yêu đồ.

Khoảng hai mươi tên yêu đồ này đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Trong lòng mỗi người bọn chúng đều tràm đầy nỗi sợ hãi, vốn dĩ nếu chúng tập trung lại và hợp lực với nhau.

Có lẽ sẽ thực sự tạo được điều kiện cho một số tên yêu đạo khác trốn thoát.

Nhưng bây giờ, mỗi người bọn chúng đều chỉ muốn trốn thoát.

Cả đám đều sợ chết, không ai muốn làm người hy sinh, không muốn là người đầu tiên đối đầu trực diện với chúng tôi.

Thậm chí còn có mấy tên vì muốn làm chậm bước chân của chúng tôi mà đẩy đồng bạn của chúng về phía chúng tôi.

Kết quả là dưới hình huống phải đối mặt với số lượng yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt nhiều hơn, nhưng chúng tôi lại giống như chỉ đang giết một con gà mà thôi.

Chúng gần như không có bao nhiêu sức chống cự, vừa chạm mặt chính là máu tươi văng tung tóe cùng tiếng la hét thất thanh.

Trong chớp mắt, phía sau lưng đã xuất hiện những cái xác chết bị biến dị.

Tuy tình thế nghiêng về phía chúng tôi, nhưng số lượng người bên chúng tôi vẫn ít như cũ.

Bên kia có hơn hai mươi người, chỉ cần tách nhau chạy, nhất định sẽ có một số ít chạy trốn được.

Nhưng đáng tiếc nơi này trước đó đã bị thiết lập trận pháp, hơn nữa trận pháp này còn kéo dài đến hai tiếng.

Bây giờ thời gian chưa đến, những tên yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt này tự nhiên sẽ bị mắc kẹt ở bên trong.

Vì vậy, mặc kệ có trốn bằng cách nào đi chăng nữa thì chúng vẫn sẽ bị mắc kẹt trong vòng tròn quanh đây, cơ bản là không có cách nào có thể trốn thoát.

Điều này khiến chúng rơi vào tình thế tuyệt vọng, phá trận sao?

Bọn chúng đều dựa vào yêu nguyên để tiến hóa, nhờ đó có được sức mạnh không phải người cũng không phải yêu.

Chỉ sợ ngay cả kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cũng không rõ, huống chi là phá trận.

Kết quả có thể tưởng tượng được, không ai trong số hai mươi tên yêu đồ còn lại sống sót.

Bọn chúng đều bị chúng tôi giết chết, không có ai sống sót.

Chỉ cho đến khi chắc chắn không còn tên yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt nào còn sống, tôi mới thu lại công pháp của mình, dồn khí về lại đan điền.

Tôi hít sâu mấy hơi, sau đó nhìn về phía Tử U đang cầm thanh kiếm màu xanh tím bên cạnh.

Tiếp theo tôi chắp tay lại với cô ấy: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Tử U đạo hữu, nếu không tất cả chúng tôi chỉ sợ đều sẽ chết ở đây!”

Khi tôi đang nói, mấy người từ Tấn Tiệp Môn cũng lần lượt chắp tay bày tỏ lòng biết ơn đối với Tử U.

Nếu không phải nhờ cô ấy bất ngờ xuất hiện đánh lén tên thủ lĩnh yêu đạo.

Dùng lá bùa để tách gã và hộp sọ đen ra thì chúng ta gần như sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Lúc này, Tử U bình tĩnh mỉm cười: “Đều là đạo sĩ chính phái, nhiệm vụ của chúng ta vốn chính là trảm yêu trừ ma.

Hôm nay tôi cũng vô tình bị mắc kẹt trong trận pháp này, sau đó gặp phải chuyện này..."

Tiếp đó, Tử U nói sơ qua lý do.

Đúng là vừa khéo, khi tên thủ lĩnh yêu đạo đang thi triển trận pháp.

Lại trùng hợp cũng khiến Tử U bị mắc kẹt ở bên trong, lúc đó cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng, lại nghe thấy tiếng đánh nhau.

Cô ấy đi theo tiếng động, cuối cùng nhìn thấy chúng tôi đang đánh nhau nên liền muốn bước tới giúp đỡ.

Nhưng do thấy hộp sọ đen có gì đó kỳ lạ nên cũng không vội ra tay.

Thay vào đó, cô ấy trốn vào bụi cây gần đó cho đến khi tên thủ lĩnh yêu đạo để lộ sơ hở.

Nghĩ rằng bản thân đã có thể đánh bại chúng tôi, lúc đó cô ấy mới đột nhiên hành động.

Lúc này dùng một đòn tách tên thủ lĩnh yêu đạo và hộp sọ đen ra, khiến cho tôi và Phong ca nắm bắt được cơ hội.

Thoát khỏi tình huống tuyệt vọng và lật ngược thế cờ.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tử U đã cứu chúng tôi một mạng vẫn là sự thật.

Vì vậy tất cả chúng tôi đều rất biết ơn Tử U.

Tử U cũng rất khiêm tốn, nói chuyện lại dễ nghe.

Hơn nữa, cô ấy còn lấy ra thuốc trị thương của Tử Vân Tông để chữa trị vết thương cho mấy người của Tấn Tiệp Môn.

Những người của Tấn Tiệp Môn và chúng tôi cũng đã làm quen và tìm hiểu nhau được một chút.

Tấn Tiệp Môn, một môn phái nhỏ ở dãy núi Ba Sơn.

Trong môn phái này chỉ có mười người, sáu người bọn họ đã vâng lệnh sư phụ xuống núi vệ đạo.

Vì sáu người này đều là trẻ mồ côi, nên họ đều lấy họ của sư phụ, họ Vương.

Tên lần lượt được đặt theo “Thanh Sơn Phi Hổ Xích Phượng".

Mà cô gái xinh đẹp đó chính là tiểu sư muội của Tấn Tiệp Môn, tên là Vương Phượng.

Cứ như thế, tôi mới biết được tên húy của từng người bọn họ.

Bây giờ tất cả chúng tôi đều đang bị mắc kẹt trong trận pháp này, chưa hết thời gian quy định thì không thể thoát ra.

Vì vậy, mấy người chúng tôi cũng không vội.

Trong khi sáu người của Tấn Tiệp Môn đang chữa thương, ánh mắt tôi dừng lại trên cái hộp sọ đen.

Sở dĩ trận chiến hôm nay trở nên ức chế như vậy đều là vì thứ này.

Bây giờ thứ này đã ở trong tay chúng tôi, cho nên chúng tôi phải nghiên cứu nó thật kỹ …

*****

Khi tôi nhìn về hướng hộp sọ đen, Phong ca và Tử U cũng nhìn theo.

Cùng lúc đó, tôi nghe Phong ca nói: “Thứ này có chút quỷ dị, đến đó nhìn thử xem!”

Tôi gật đầu, Tử U tuy im lặng nhưng cũng đi tới.

Bình Luận (0)
Comment