Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1969

Chương 1969 Chương 1969

Ngay sau đó, ba chúng tôi đã đến chỗ của hộp sọ màu đen.

Tôi không trực tiếp dùng tay nhặt lên mà lấy kiếm Thái Nguyên chọc nó.

Dấu kiếm trên đỉnh đầu của nó rất rõ ràng, xét theo bề ngoài.

Ngoại trừ từ trong ra ngoài đều có màu đen ra thì nó không có gì đặc biệt cả.

Sau khi chúng tôi xem xét nó một lúc cũng như dùng các cách khác nhau để kiểm tra.

Sau khi chắc chắn bề ngoài thứ này không có độc, lúc này tôi mới duỗi tay cầm lên.

Thứ này khi cầm lên vẫn còn hơi nặng.

Tôi kiểm tra trái phải, sau đó vẫn đành phải lắc đầu, ngoài màu sắc ra thì tôi không thấy có gì khác biệt cả.

Theo lý thuyết mà nói, thông thường pháp khí ít nhiều gì cũng sẽ được khắc chữ lên hoặc một loại phù văn đặc biệt nào đó.

Nhưng ở đây lại không có gì cả.

“Đinh Phàm, cậu thử kích hoạt linh lực xem có thể sử dụng nó không!”

Nghe vậy, tôi gật đầu.

Sau đó liền kích hoạt một cỗ linh lực yếu ớt rồi rót vào bên trong hộp sọ.

Kết quả là cỗ linh lực kia của tôi vừa vào hộp sọ thì đã bị hút sạch hoàn toàn.

Quả nhiên hộp sọ này có tác dụng, chỉ là chúng tôi vẫn chưa thành thạo cách sử dụng nó.

Vì vậy, tôi quyết định rót thêm một lượng lớn linh lực vào đó để xem có thay đổi gì không.

Nhưng, đúng lúc tôi chuẩn bị rót thêm linh lực vào.

Đỉnh hộp sọ đột nhiên lóe lên, sau đó xuất hiện một dòng phù văn kỳ lạ.

Tôi không nhận ra những phù văn này, Phong ca cũng vậy.

Nhưng khi Tử U bên cạnh nhìn thấy thì lại bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.

Trong miệng bỗng khẽ kêu một tiếng: “Mau vứt nó đi!”

Nói xong còn đẩy đẩy tay tôi.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng giọng điệu của Tử U và trực giác đã nói cho tôi biết.

Đây không phải là một chuyện tốt, vì vậy tôi theo bản năng vung tay, trực tiếp ném hộp sọ ra chỗ khác.

Kết quả là hộp sọ bị ném đi còn chưa được ba mét.

Dòng phù văn vừa xuất hiện kia đột nhiên lóe lên, ánh sáng đen hiện ra.

“Bùm" một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ hộp sọ đã nổ tung.

Một luồng khí đen dâng lên trong không trung, bao trùm trong phạm vi bán kính hai mét.

Những cây trúc xung quanh bị nhiễm khí đen ngay lập tức khô héo, bị rút cạn sức sống.

Mấy người chúng tôi đều sợ hãi đến mức nhanh chóng lùi lại.

Cũng may là ném kịp, nếu không bị luồng khí đen này bao vây thì chắc chắn trong nháy mắt sẽ biến thành bộ xương khô.

Theo vụ nổ của hộp sọ, sáu người Tấn Tiệp Môn cũng bị thu hút lại đây.

Tất cả họ đều nhìn về phía này, theo sau là luồng khí đen dâng lên.

Nó tựa như sống dậy, trong chớp mắt đã biến thành một bóng người mờ ảo.

Bóng người nọ ẩn trong bóng tối, hai mắt lóe lên giống như có một tia sáng le lói.

Không chỉ vậy, một giọng nói trầm thấp và mơ hồ từ bên trong phát ra:

“Tội lỗi của cậu chắc chắn sẽ bị trừng phạt bởi hình phạt tàn khốc nhất của Nhật Nguyệt Thần Giáo …”

Giọng nói đó rất trầm thấp và xa lạ, hơn nữa trong giọng điệu còn mang theo sự tức giận.

Rõ ràng đây là một người.

Chắc là người nọ đã thông qua một bí pháp đặc biệt nào đó, hóa thành bóng người trong màn sương đen mà truyền lời đến cho chúng tôi.

Nghe vậy, tôi vô thức hỏi: “Ai đấy?"

"Hừ! Thủ lĩnh tối cao nhất của Nhật Nguyệt Thần Giáo!"

Hơn nữa theo giọng nói này vang lên, bóng người mờ ảo và sương mù đen cũng bắt đầu tan biến.

Rất nhanh sau đó đã tan biến giữa không trung.

Mà hộp sọ đen kia thì đã biến thành những mảnh xương trắng vỡ vụn khắp mặt đất...

Tất cả chúng tôi thấy vậy đều rất hoang mang.

Thủ lĩnh tối cao nhất của Nhật Nguyệt Thần Giáo?

Gã là ai?

Ngay lúc vẻ mặt tôi đang ngưng trọng thì Phong ca ở bên cạnh đột nhiên chửi bới: “Mịa nó, gì vậy chứ? Làm tôi hết hồn!"

Phong ca lên tiếng cũng khiến tôi tỉnh táo lại.

Sau đó tôi cũng phụ họa vài câu: “Chuyện này quá kỳ quái, người vừa nãy nói có lẽ là một nhân vật lớn trong tà giáo Nhật Nguyệt!"

Rốt cuộc dám tự xưng là "Thủ lĩnh tối cao nhất", tôi thực sự rất muốn biết tên này có phải là hiện thân của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo hay không.

Tôi vừa dứt lời, Tử U bên cạnh đã nói tiếp: “Sao mấy người lại chọc đến bọn tà giáo Nhật Nguyệt này? Khiến cho bọn chúng gan đến mức dám phục kích mấy người ở đây?"

Hiển nhiên là Tử U không nghe được những gì trước đó tên thủ lĩnh yêu đạo kia nói, cũng không biết chúng tôi đã giết Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt.

Vì vậy tôi đã cười gượng và nói: “Tháng trước, tôi đã giết Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt. Nên bây giờ mới bị toàn bộ tà giáo Nhật Nguyệt truy bắt …”

Tôi nói một cách bình tĩnh, nhưng vừa nghe xong lời này, sắc mặt của Tử U lại thay đổi vì quá kinh ngạc.

Sáu người của Tấn Tiệp Môn cách đó không xa cũng quay đầu lại.

“Mấy, mấy người đã giết Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt?”

Tử U kinh ngạc hỏi.

Tôi gật đầu, không tỏ ý kiến.

Ngay sau đó, Tử U đã nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Tôi không nói gì nhiều, cảm thấy việc giết chết tên yêu đạo kia cũng không mang lại cho mình cảm giác thành tựu gì cho lắm.

Đối với lòng hận thù của tôi, chỉ có tiêu diệt toàn bộ tà giáo Nhật Nguyệt mới có thể khiến tôi hưng phấn được.

Sáu người của Tấn Tiệp Môn thấy Tử U kinh ngạc như vậy, đại sư huynh Vương Thanh cũng có chút nghi hoặc, hỏi:

“Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt lợi hại lắm à?”

Tôi và Phong ca đều không nói gì, nhưng Tử U lại hít một hơi thật sâu và trả lời một cách đầy chấn động:

“Trong tà giáo Nhật Nguyệt, ngoài giáo chủ ra thì còn có Thánh Tôn và Nguyệt Nữ. Địa vị của họ rất cao, mấy người nghĩ có họ có lợi hại không?"

Bình Luận (0)
Comment