Sau khi nghe vậy, sáu người của Tấn Tiệp Môn đều há hốc mồm.
Như vậy xem ra, giết Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt cũng giống như giết chết đại trưởng lão của một môn phái lớn.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của họ, trong lòng tôi thầm cười khổ.
Đây cùng lắm chỉ là giết chết một tên Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt mà thôi, nếu để cho họ biết.
Chúng tôi đã từng giải quyết núi Lang Nha và xông vào Thung lũng Hắc Ám, chỉ sợ là họ sẽ bị hù cho chết khiếp.
Tôi vẫy vẫy tay: “Không có gì, nhưng chuyện hôm nay quả thật phải cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Tôi nói cảm ơn một lần nữa.
Những người còn lại khẽ mỉm cười, chỉ có Vương Thanh - đại sư huynh của Tấn Tiệp Môn lại đột nhiên nói: “Đạo hữu Đinh Phàm, nếu thực sự muốn cảm ơn.
Vậy thì chờ lát nữa khi trận pháp bị phá giải, chúng ta cùng nhau ra ngoài.
Cậu mời anh em chúng tôi đi uống một ly, thế nào?
Thương thế của tam, tứ cùng ngũ sư đệ của tôi đều không thành vấn đề."
Nghe Vương Thanh nói như vậy, tôi liền cười "ha hả".
Uống rượu tính là gì, tôi trả lời thẳng: "Được, lát nữa ra ngoài tôi sẽ mời mọi người. Tử U đạo hữu có đi không?"
Tôi vừa dứt lời, Tử U đã trả lời: “Sao lại không chứ?”
Tử U trả lời nhanh đến mức ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ngày thường cô ấy rất xa cách và lạnh lùng, giống như việc nói chuyện với người khác cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ thế mà lại đồng ý đi ăn cơm uống rượu với tôi, điều này khiến cô ấy có chút giật mình.
Nhưng tôi lại không để ý đến điều đó mà nhìn Phong ca đứng ở bên cạnh.
Chỉ thấy vẻ mặt của Phong ca không còn thoải mái như trước nữa, ngược lại có chút nghiêm túc.
Không nhìn trái nhìn phải, dường như đang có tâm sự.
Thấy anh ta như thế này, tôi đoán có thể anh ta vẫn còn lo lắng về chuyện của Hải Đầu Tiêu.
Theo phán đoán của lão Phong và tôi, người có thể khiến tim của Phong ca đập nhanh có lẽ chỉ có chủ thuyền của Hải Đầu Tiêu, người đã giam cầm họ mười năm!
Nghĩ như thế, tôi đã hỏi Phong ca: “Phong ca, có phải anh đang lo lắng về chủ nhân của Phi Kim Ngư đó không?”
Phong ca vừa nghe thấy điều này, cơ thể đã lập tức run rẩy.
Vẻ mặt của anh ta cũng thay đổi trong vô thức.
Rõ ràng là chúng tôi đã đoán đúng.
Phong ca cau mày, gật đầu với tôi: “Không sai, ông ta đang tới đây.
Lúc trước chúng tôi vất vả lắm mới trốn thoát được, hơn nữa cũng làm bị thương nhiều thuyền viên của ông ta.
Nếu lại gặp nhau, rất có khả năng chúng tôi sẽ bị ông ta bắt lại.
Phi Kim Ngư đó chính là lời cảnh cáo dành cho chúng tôi…”
*****
Giọng Phong ca không lớn, nhưng tôi có thể nghe được rõ ràng.
Hơn nữa từ vẻ mặt cũng có thể thấy được, anh ta rất sợ cái người lúc trước đã giam cầm bọn họ.
Tôi nhướng mày rồi hỏi: “Phong ca, người đó lợi hại lắm à? Chúng ta bây giờ chẳng lẽ cũng không phải là đối thủ của gã sao?"
Nhưng Phong ca chỉ mỉm cười.
Anh ta có vẻ hơi cay đắng, nói: “Thực lực bây giờ của chúng ta còn kém rất xa. Tình trạng hiện tại của tôi rất dễ thu hút bọn họ đến. Hơn nữa, bọn họ không chỉ có một người.
Mà là một binh đoàn. Đợi một lát khi trận pháp biến mất, nhớ rõ tránh xa khỏi chỗ này. Coi chừng bị ông ta tìm đến cửa.
Còn nếu muốn uống rượu thì hãy tìm chỗ nào đó xa một chút."
Thấy Phong ca nói một cách nghiêm túc như vậy, mà lời anh ta nói ra cũng khiến tôi choáng váng.
Một “binh đoàn", thế lực của tên Hải Đầu Tiêu này rốt cuộc phải mạnh đến mức nào?
Tôi không dám lơ là, liên tục gật đầu với anh ta tỏ vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, tôi thấy cơ thể Phong ca run rẩy, đồng tử co lại.
Hơi thở lạnh lẽo kia cũng biến mất, cơ thể cũng đã bình tĩnh trở lại.
Tôi biết, lão Phong đã ra ngoài.
Phong ca đã lần nữa trở lại cơ thể.
Lão Phong tỉnh dậy rồi nhìn xung quanh.
Nhìn thấy những xác chết nằm trên mặt đất, lúc này cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tử U thì vẫn có chút nghi ngờ.
Tôi nắm lấy cơ hội lúc Tử U nói chuyện với sáu người của Tấn Tiệp Môn để nhanh chóng giải thích rõ ràng tình huống.
Lão Phong lúc này đã hiểu, cũng gật đầu với tôi.
Cùng lúc đó, sương mù dâng lên từ rừng trúc nhanh chóng rút đi.
Con đường bị che phủ trước đó lại xuất hiện.
Thấy vậy, Vương Phượng - vị đệ tử xinh đẹp của Tấn Tiệp Môn đột nhiên nói: “Trận pháp bao vây chúng ta đã biến mất!"
“Ừ! Đúng rồi, bây giờ chúng ta đã có thể rời đi!" Tử U cũng nói một câu.
Nhìn tình hình, tôi gật đầu nói: “Vậy chúng ta hãy ra khỏi đây thôi!”
“Này, chẳng lẽ các anh không định báo lại cho Cửu Tiêu Quan biết chuyện gì đã xảy ra ở đây à?” Tử U nói tiếp.
Nhưng tôi còn đang lo về chuyện Phong ca nói trước đó, sợ rằng Hải Đầu Tiêu đang ở gần đây.
Đến lúc đó gặp phải lão Phong thì lại chọc trúng rắc rối nữa.
Thế là tôi nghĩ nghĩ rồi nói thẳng: “Vì một số lý do, tôi và lão Phong không thích hợp ở lại lâu.
Như vậy đi! Tử U đạo hữu, các vị Tấn Tiệp Môn.
Xin hãy thông báo cho Cửu Tiêu Quan biết những chuyện đã xảy ra ở đây.
Lão Phong và tôi sẽ đợi mọi người ở thị trấn phía trước.
Sau khi xong việc thì mọi người lại đến đó tập hợp với chúng tôi, có được không?"
Tử U và sáu người của Tấn Tiệp Môn thấy tôi nói như vậy, mặc dù có chút khó hiểu.
Nhưng thấy vẻ mặt tôi có vẻ nghiêm túc nên họ cũng ngại không hỏi thêm nữa.
Nghĩ là có thể hai người chúng tôi đều không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý.