Thật ra cũng không có gì, dù sao tối hôm qua chúng tôi cũng đã trải qua một trận chiến sinh tử cùng nhau, nếu không có dây thép của Dương Tuyết quấn quanh khung thép, chúng tôi đã sớm ngã chết.
Đây chỉ là tin nhắn giữa những người bạn quan tâm nhau mà thôi.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Mộ Dung Ngôn – người vợ trên danh nghĩa của tôi, đã xóa hết sạch toàn bộ thông tin cũng như phương thức liên hệ của tất cả các sinh vật sống có giới tính nữ trong điện thoại của tôi.
Không may cho tôi, toàn bộ nội dung tin nhắn đã bị Mộ Dung Ngôn nhìn thấy. Kết quả, lúc nãy cô ấy nhẹ nhàng ôn nhu bôi thuốc cho tôi, gương mặt vô cùng dịu dàng, lúc này đã thay đổi.
Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy Mộ Dung Ngôn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi có chút xấu hổ: “Chỉ là bạn, là bạn mà thôi!”
Kết quả Mộ Dung Ngôn không nói một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm, vứt hộp thuộc lên sofa, rồi mới gầm lên: “Đồ đàn ông cặn bã!”
Nói xong, cô ấy cũng không để ý đến tôi nữa, trực tiếp xoay người đi tới vị trí trước bài vị.
Ngay sau đó, tôi thấy cô ấy biến thành một làn khói xanh rồi biến mất trong không trung.
Thấy Mộ Dung Ngôn biến mất, trong lòng tôi bị nghẹn đến khó chịu!
Chỉ như vậy mà bị mắng là đồ đàn ông cặn bã? Tôi và Dương Tuyết không có gì, bất quá chỉ là một cái tin nhắn mà thôi.
Nhưng người đã đi mất rồi, bây giờ có giải thích cũng không có ý nghĩa gì.
Nhìn hai vết đen trên cổ tay, trong lòng tôi vẫn thấy ngọt ngào và ấm áp.
Ngay lập tức, tôi đứng dậy và đặt hộp thuốc về chỗ cũ.
Cùng lúc đó, sư phụ đi tập thể dục buổi sáng đã trở lại.
Mới vừa vào nhà, nhìn thấy trên người tôi cột đầy băng vải, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Phàm, con, con làm sao vậy?”
Thấy sư phụ, tôi lộ ra một tia cười khổ: “Không có gì, tối hôm qua con và Phong Tuyết Hàn đi đối phó nữ quỷ, xảy ra một chút biến cố!”
“Nữ quỷ? Tiểu Phong? Tối hôm qua mấy đứa đã làm gì?” Sư phó gấp gáp hỏi.
Tôi cũng không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng nói rõ ràng cho sư phụ nghe về chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
Đồng thời tôi cũng nói ra việc tôi cảm thấy tiệc hận về chuyện Triệu Thiến Thiến đã hồn phi phách tán và nỗi thống hận đối với tên yêu đạo, ngoài ra tôi cũng hỏi sư phụ về việc chó quỷ đã có thêm manh mối nào không.
Sư phó nghe xong, lại thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai tôi rồi nói: “Tiểu Phàm, con đã làm hết sức rồi. Có một số việc, không phải là chuyện chúng ta muốn là có thể thay đổi! Chỉ cần con nhớ kỹ, một khi đã đặt chân vào ngưỡng cửa của nghề trừ tà, thì phải thay trời hành đạo. Dù những yêu ma quỷ quái đó có lợi hại đến đâu, ngay cả khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm của mình! Con đã làm rất tốt, dù kết quả không hoàn hảo, nhưng con đã làm hết sức những việc mà một người trừ tà phải làm rồi.”
Nghe thấy lời cổ vũ của sư phụ, trong lòng tôi cũng nguôi ngoai không ít, cũng càng thêm tin tưởng vào phán đoán cùng lựa chọn của bản thân mình.
Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, sư phụ lại đổi chủ đề, nói: "Còn con súc sinh kia, đúng như lời con đã nói, cái đêm mà sư phụ mang nó về đã xảy ra chuyện, nó đã hồn phi phách tán rồi!"
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi hít một hơi thật sâu và không hỏi thêm câu nào nữa.
Tôi biết, chúng tôi xem như đã tạo ra mối thù nhất định với tổ chức thần bí kia.
Hơn nữa tôi càng thêm quyết tâm sẽ moi ra hết bí mật của bọn chúng, báo thù cho Mộ Dung Ngôn, diệt trừ tổ chức này.
Sư phụ thấy vẻ mặt mệt mỏi của tôi, đột nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, con đi ngủ một giấc đi! Chờ vết thương lành lại, sư phụ sẽ dạy con một ít thủ đoạn phòng thân……”
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, thủ đoạn để tôi phòng thân thật ra tương đối ít.
Ngoại trừ ba tấm bùa chú, thì những thứ khác không mấy hiệu quả.
“Vâng” một tiếng, tôi vui mừng quay về phòng đi ngủ.
Nằm ở trên giường, tôi trả lời tin nhắn lúc nãy của Dương Tuyết.
Tôi chỉ gửi ngắn gọn một chữ “Tốt”. Sau đó liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, tôi mơ màng nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Ngôn, đang mắng tôi là “Đàn ông thối”.
Không biết là ảo giác hay là cái gì, tôi cảm thấy Mộ Dung Ngôn luôn có ý kiến với những người phụ nữa khác, cũng không biết do đâu...
Hiện tại tôi quá buồn ngủ, mắt cứ híp lại, làm tôi không thể nghĩ thêm gì khác, tôi nằm thêm một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.