Thi Muội (Dịch Full)

Chương 198

Chương 198 Chương 198

Trong lúc ngủ, tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Mơ thấy một cô gái đang ngồi trên một cây cầu bằng đá, dưới cầu có hàng triệu yêu ma quỷ quái, chúng quấn lấy nhau, hết lớp này đến lớp khác, há miệng giơ tay về phía cô gái.

Nhưng cô gái đó chỉ lẳng lặng nhìn chúng nó. Tôi thấy rất nguy hiểm, muốn lên tiếng nhắc nhở cô gái ấy.

Kêu cô ấy đừng ngồi đó nữa, nguy hiểm lắm.

Nhưng khi đến chỗ của cô ấy, tôi phát hiện mình không thể phát ra bất kì một âm thanh nào.

Tôi muốn đi kéo cô ấy xuống, nhưng cánh tay của tôi giống như vô hình, không thể đụng vào người của cô gái ấy.

Tôi không ngừng kêu, không ngừng nhắc nhở.

Nhưng cô gái đó cứ cúi đầu, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó, tôi thấy cả người đều ngây dại. Cô gái đang ở trước mắt tôi, không phải ai khác mà chính là Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Ngôn trông rất bi thương, trên khóe mắt còn vương lại tơ máu và nước mắt.

Cô nhìn đám ma quỷ vô tận ở dưới chân cầu đá, trong miệng đột nhiên nói: “Chờ tôi!”

Nói xong, cô không chút do dự mà nhảy khỏi cây cầu đá.

Nhìn thấy một màn này, tôi sợ đến mức ngây người.

Sau khi Mộ Dung Ngôn gieo mình nhảy khỏi cầu đá, trong chớp mắt đã bị đám quỷ nhấn chìm, tôi không còn nhìn thấy thân ảnh của cô ấy nữa.

Thấy vậy, tôi vô cùng khiếp sợ. Tôi gào thét gọi tên cô ấy trong vô vọng.

Lúc này, tôi phát hiện mình đã có thể phát ra âm thanh.

Nhưng đã quá muộn, Mộ Dung Ngôn đã không thấy tung tích.

Không biết vì sao, lúc ấy trong lòng tôi tràn ngập cảm giác mất mát, cả người như rơi vào vực sâu tăm tối...

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Lúc này tôi mới phát hiện, tôi đã ngồi dậy khỏi giường.

Người tôi ướt đẫm mồ hôi, mà trời thì vẫn còn tối om.

Hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng thật kỳ quái, đang yên đang lành sao tôi lại có giấc mơ kì quái như vậy?

Tôi hít một hơi thật sâu và kiểm tra thời gian, đã 10 giờ tối rồi.

Một giấc ngủ này tôi đã ngủ tới mười một tiếng đồng hồ, bụng cũng đói nên tôi đi ra bên ngoài tìm gì đó ăn tạm.

Sau đó tôi trở vào phòng và xem TV một lúc, nhưng chương trình đêm khuya khá nhàm chán.

Bây giờ tôi không ngủ được nữa đành phải ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu hít thở và tập luyện theo phương pháp mà sư phụ đã dạy.

Nhưng ngay khi tôi bắt đầu thổ nạp, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.

Tôi phát hiện đan điền của mình đang phồng lên, sau đó càng ngày càng căng.

Cảm nhận được điều này, trong lòng tôi chấn động, trên mặt cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Cái này, đây rõ ràng là cảm giác đạt tới bình cảnh, là tiền đề để đột phá, tôi chỉ cách cánh cửa đột phá một bước nhỏ mà thôi.

Trong lòng tràn đầy vui mừng, tôi bắt đầu nhắm mắt nhập định.

Hiện tại tôi chỉ là một đạo sĩ có cấp bậc thấp nhất, cũng không cần điều kiện quá khắc nghiệt để đạt đến cấp tiếp theo.

Chỉ cần cơ thể tích tụ đủ khí đến một mức nhất định, tự khắc sẽ đột phá bình cảnh và tăng cấp.

Tôi không ngừng thổ nạp, dần dần cảm nhận được dòng khí trong cơ thể của chính mình.

Trong nghề này của chúng tôi, tu luyện kỳ thật chính là luyện khí.

Khi có đủ khí, liền có thể thi triển bùa chú, đạo thuật tương ứng.

Tôi hít thở sâu vài lần để dẫn khí trong cơ thể đi đúng hướng.

Thời điểm sư phụ truyền thụ phương pháp cho tôi, thực ra nội dung vô cùng giản lược, nghe qua thì thấy rất dễ dàng. Nhưng đến khi bắt đầu thì tôi mới biết nó không đơn giản như vậy.

Từ mười giờ tối thẳng đến rạng sáng, tôi mới thành công dẫn đường cho luồng khí này xông qua bình cảnh để thăng cấp.

Sau khi vượt qua bình cảnh, tôi chỉ cảm giác được trạng thái căng tràn của đan điền đã biến mất, một luồng khí ấm áp chạy dọc toàn thân, thâm nhập vào tứ chi và xương cốt của tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cơ thể của tôi đã cứng rắn và mạnh mẽ hơn, cả người tràn đầy lực lượng, tôi nghĩ mình có thể vật ngã cả một con trâu.

Theo chức danh nghề nghiệp của chúng tôi, bây giờ tôi đã đủ điều kiện để được gọi là "sĩ", tức là cảnh giới "đạo sĩ".

Tôi đang vô cùng cao hứng, với tư cách là một người trừ tà, đạo hạnh ngày càng tăng lên, đó là sự hấp dẫn và khao khát mà mỗi một người trong nghề đều đang hướng tới.

Bằng không, ngay cả một du hồn dã quỷ bình thường đều không đối phó được, làm sao được gọi là người trừ tà?

Bởi vì đột phá mà quá hưng phấn, tôi càng không ngủ được.

Tôi đành ngồi nghịch điện thoại. Đưa tay bấm mở WeChat, tôi đột nhiên phát hiện nhóm Wechat của trường tiểu học mà tôi sắp quên mất, hôm nay đã hiển thị thông báo +99.

Bởi vì tò mò, tôi liền click mở tin nhắn rồi nhìn thoáng qua.

Tôi thấy bên trong rất náo nhiệt, các bạn học ngày thường luôn im lặng đều đang rộn ràng, thảo luận vô cùng nhiệt tình.

Bình Luận (0)
Comment