Bây giờ chúng tôi đã đến trấn trên.
Nhưng tôi và lão Phong không có đi dạo bên ngoài, thay vào đó là thuê một căn phòng theo giờ, lặng lẽ chờ đợi Tử U và những người khác...
****
Tôi và lão Phong thuê một căn phòng, lặng lẽ chờ đợi đám người Tử U đi tới.
Dù sao thì chúng tôi đã cùng nhau tiêu diệt kẻ thù, cũng coi như là có chút giao tình.
Hơn nữa, Tử U và sáu người của Tấn Tiệp Môn do giúp chúng tôi nên mới lâm vào tình huống nguy hiểm, nên việc chúng tôi mời họ một ly là điều dĩ nhiên.
Khi vào phòng, tôi và lão Phong đi tắm trước rồi mới xử lý một số vết thương.
Lão Phong và tôi đều không bị thương nặng, chỉ là vết thương ngoài da, vấn đề nhỏ mà thôi.
Nhưng chúng tôi đợi hơn hai giờ mà đám người Tử U vẫn chưa đến, ngược lại đã mang theo một vài vị khách không mời mà đến.
Một trận tiếng đập cửa "Bang bang bang" vang lên.
Nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên của tôi chắc là đám người Tử U đến rồi.
Vậy nên tôi không hỏi gì hết mà mở cửa ra.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, cả người tôi đều choáng váng.
Chỉ thấy ngoài cửa có hai người đàn ông và một phụ nữ xa lạ đang đứng.
Ba người này đều còn trẻ, độ tuổi tầm khoảng hơn hai mươi.
Thấy là người lạ, trong lúc nhất thời tôi trở nên cảnh giác hơn.
Rốt cuộc thì Phong ca đã nói, phải cẩn thận với Hải Đầu Tiêu.
Tôi hỏi: “Mấy người tìm ai vậy?"
Chàng trai dẫn đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin chào, chúng tôi tới đây để gặp Phong Tuyết Hàn!”
Khi nghe đối phương nói đến gặp lão Phong, tôi càng cảnh giác hơn.
Chẳng lẽ đối phương thật sự là Hải Đầu Tiêu sao? Họ đến đây để bắt lão Phong trở về tiếp tục làm thuyền quỷ à?
Tôi chưa kịp nói gì thì lão Phong từ phía sau đã bước đến.
Vẻ mặt cậu ấy trầm xuống: “Mấy người là ai?"
Người dẫn đầu vẫn mỉm cười như cũ và nói tiếp: "Tôi sẽ tự giới thiệu trước, tôi họ Lương, tên Lương Diệp, đến từ núi Kim Phượng."
Lời vừa nói ra giống như sấm sét trong ngày khô hạn.
“Bùm" một tiếng phát nổ trên đỉnh đầu lão Phong và tôi.
Núi Kim Phượng, Lương Diệp?
Đây chẳng phải là mục đích chuyến đi lần này của lão Phong, tìm kiếm thân thế của mình hay sao?
Đồng tử của lão Phong và tôi đều trừng lớn, lộ ra một chút ngạc nhiên.
Người dẫn đầu vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Không mời chúng tôi vào à?”
Mặc dù không biết làm sao ba người họ tìm được nơi này, nhưng đối với việc đối phương tự báo tên họ, tôi và lão Phong thực sự rất kinh ngạc.
Tất nhiên trước mắt vẫn chưa có cách để xác minh được tính chân thật về danh tính của đối phương.
Nhưng nếu đã tới đây rồi thì việc vào trong trò chuyện cũng chẳng sao.
Vì thế tôi tránh sang một bên, nói: "Xin mời!"
Ba người họ lập tức bước vào phòng, sắc mặt đều tương đối tái nhợt.
Nhìn qua có vẻ như âm thịnh dương suy, nhưng chúng tôi không dám coi thường bọn họ chút nào.
Trong vô hình, tôi cảm thấy một luồng khí thế, một luồng khí thế sắc bén.
Khi vào phòng, bọn họ cũng không ngồi xuống.
Chỉ là nhìn trái nhìn phải, sau đó nghe được chàng trai trẻ dẫn đầu nói: “Tôi đến đây là vì cậu.”
Nói xong liền nhìn về phía Phong Tuyết Hàn.
Phong Tuyết Hàn nheo nheo mắt: “Mấy người thực sự là người của nhà họ Lương à?"
Chàng trai mỉm cười: “Tất nhiên!"
Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một miếng ngọc phù.
Trên miếng ngọc này có một điểm đặc biệt, trên đó có chữ "Lương".
“Đây là ngọc phù của nhà họ Lương chúng tôi!”
Lão Phong và tôi nheo mắt lại nhưng không nói gì.
Chúng tôi chưa từng nhìn thấy ngọc phù của nhà họ Lương, có trời mới biết cái này là hàng thật hay giả.
Ngay sau đó lại nghe một người đàn ông cao lớn khác nói: “Chúng tôi tới là để đưa cậu rời khỏi đây…”
"Đưa tôi đi?"
Lão Phong nghi ngờ nhìn đối phương.
"Đúng vậy, có lẽ cậu cũng không biết, trong cơ thể cậu đang chảy dòng máu của nhà họ Lương chúng tôi."
Người phụ nữ cũng lên tiếng.
Trong lòng lão Phong hơi rung động, mặc dù cậu ấy đã sớm nhận ra mình có quan hệ với nhà họ Lương ở núi Kim Phượng.
Nhưng vào lúc này khi bị một người tự xưng là đến từ nhà họ Lương xác nhận, cậu ấy vẫn có chút kích động.
Nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh: “Tại sao tôi phải tin mấy người?
Hơn nữa, cho dù trong người tôi có chảy dòng máu của nhà họ Lương thì tại sao tôi lại phải rời đi cùng mấy người?"
Chàng trai dẫn đầu tên Lương Diệp mỉm cười: “Có lẽ cậu là đứa con năm đó bị thất lạc của chú tôi.
Ha hả, cũng chính là anh cả của tôi.
Tất nhiên, điều này vẫn cần phải về gia tộc để xác minh.
Đồng thời hiện tại cậu đang gặp nguy hiểm, bởi vì có người đang theo dõi cậu.
Cũng đã để lại lời nguyền rủa trên người cậu. Nếu cậu không đi cùng chúng tôi thì sẽ không ai có thể bảo vệ được cậu ..."
Đối phương nói thẳng.
Sau khi nghe xong, lão Phong rốt cuộc cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa.
Sự cô đơn khiến lão Phong sợ hãi.
Cậu ấy vô cùng khao khát muốn biết về quá khứ của mình, hoặc là lần nữa tìm lại người thân của mình, gặp lại cha mẹ mình.
Hiện giờ chúng tôi đã đến rất gần với bí ẩn này, điều này khiến lão Phong vô cùng hưng phấn.
Nhưng tôi lại chú ý đến câu sau.
Bị nguyền rủa? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vì thế không đợi lão Phong kịp nói chuyện thì tôi đã hỏi: “Bị nguyền rủa? Bị nguyền gì? Khi nào?"
Cô gái trẻ trả lời thẳng: “Khi Hải Đầu Tiêu xuất hiện lần đầu tiên.”
“Hải Đầu Tiêu?”
Tôi hơi ngạc nhiên, khi Hải Đầu Tiêu xuất hiện cũng không làm tôi và lão Phong bị thương, vậy mà đã bị nguyền rủa rồi á?