Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1973

Chương 1973 Chương 1973

Khi đó có rất nhiều người, thậm chí ngay cả Liệt Hỏa chân nhân cũng đứng chắn ở trước mặt chúng tôi

Đối phương nhìn thấy sự nghi ngờ của chúng tôi, người đàn ông cao lớn nói tiếp: “Cậu kéo tóc cậu ấy sang một bên rồi nhìn vào đỉnh đầu cậu ấy…”

Nói xong, người đàn ông cao lớn chỉ vào lão Phong.

Tôi giật mình, vội vã tiến về phía trước.

Lão Phong cũng rất hợp tác, không nhúc nhích.

Tôi dùng tay vén tóc lão Phong ra sau, sau khi nhìn thoáng qua, tôi thực sự nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Có một vòng tròn màu đỏ phía trên đầu của lão Phong.

Bên trong vòng tròn có một dấu hiệu hình cây đinh ba.

“Đây, đây là?” Tôi sợ hãi.

Lão Phong cau mày: “Lão Đinh, cậu thấy được cái gì?”

“Lão Phong, trên đầu cậu có ấn ký hình cây đinh ba màu đỏ…”

"Cái gì? Cây đinh ba màu đỏ?"

Lão Phong tựa như nổ tung trong nháy mắt.

Trong ký ức mơ hồ của lão Phong, ngoài căn nhà gỗ tối tăm và ẩm ướt, trước cửa sắt còn có một ấn ký cây đinh ba màu đỏ.

Hơn nữa cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi về điều này.

Đây là vết sẹo trong lòng mà cậu ấy không muốn vạch ra nhất.

Tuy nhiên, tôi đã tự mình nói ra từ đó.

Trong giây lát, lão Phong cảm thấy như bị sét đánh.

"Chúng tôi nói không sai đúng không! Bây giờ cậu đã tin chúng tôi chưa?" Chàng trai dẫn đầu tên Lương Diệp nói.

Lão Phong cau mày, gật đầu: “Tôi có thể đi cùng mấy người, nhưng có ấn ký này, mấy người có thể đảm bảo ông ta sẽ không tìm tới cửa nhà mấy người không?”

Chàng trai dẫn đầu lại mỉm cười: “Nhà họ Lương của tôi giỏi nhất là về lời nguyền linh hồn, cái ấn ký này ở trước mặt chúng tôi. Mặc dù phải tốn một chút công sức nhưng không phải là không thể phá giải được!"

“Mấy người có thể phá giải được nó?” Lão Phong nói trong vô thức.

“Đó là điều đương nhiên, cậu duỗi tay trái ra!” Lương Diệp tiếp tục nói.

Lão Phong không hề do dự, chàng trai dẫn đầu lập tức rút ra một lá bùa và thay đổi dấu ấn trên tay.

Niệm một loạt chú ngữ mà chúng tôi không hiểu được, cuối cùng vỗ lá bùa kia vào tay lão Phong.

“Bùm" một tiếng, lá bùa biến thành một quả cầu lửa màu xanh lục.

Ngọn lửa xanh kia biến mất trong chớp mắt, như thể nó đã biến mất trong lòng bàn tay của lão Phong.

Ngay sau đó, lão Phong cảm giác được một luồng khí từ lòng bàn tay truyền thẳng lên đỉnh đầu.

Lão Phong chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu ấy vẫn cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng chỉ nghe Lương Diệp quát khẽ một tiếng: “Phá!"

Trong nháy mắt, một tia sáng đỏ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu lão Phong.

Ngay khi ánh sáng đỏ xuất hiện thì lập tức biến thành làn sương mù rồi biến mất...

Lương Diệp cũng thu lại đạo khí của mình, dồn khí vào lại đan điền.

“Được rồi, bây giờ cậu có thể đi cùng chúng tôi được chưa?”

Tôi vội vàng nhìn xem, phát hiện cái ấn ký hình cây đinh ba màu đỏ kia đã thực sự biến mất.

Nhưng không đợi chúng tôi kịp đồng ý thì một tiếng gầm gừ cực kỳ tức giận đột nhiên phát ra từ cơ thể lão Phong.

"Hừ! Người nhà họ Lương đều phải chết..."

Lời này vừa nói ra, trong cơ thể lão Phong lập tức toát ra một luồng khí lạnh cuồn cuộn.

Trong chớp mắt, toàn bộ căn phòng đã bị bao phủ trong sương mù đầy âm khí...

*****

Chuyện xảy ra bất ngờ này không chỉ khiến người nhà họ Lương ngạc nhiên.

Ngay cả lão Phong và tôi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Người nhà họ Lương nhướng mày, không ngừng lùi lại.

Lão Phong thậm chí còn vội vàng hét lên: “Không xong, quên dán bùa rồi!”

Nói xong, hai tay lão Phong kết ấn, muốn ép Phong ca trở về.

Nhưng bây giờ đã quá muộn.

Hơn nữa bây giờ Phong ca và lão Phong đã có thể chia tách cơ thể.

Đây là một căn phòng, không phải bên ngoài.

Ánh sáng mặt trời không xuyên qua được nơi này, nên sau đó giọng nói của Phong ca đã xuất hiện.

Cơ thể của Phong ca đã nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể của lão Phong.

Trong nháy mắt đã biến thành một người đàn ông giống y như lão Phong.

Sau khi tách ra, lúc thấy hai tay lão Phong đang kết ấn.

Phong ca rất tức giận, vung tay đánh về phía cậu ấy.

Lão Phong sợ hãi, lập tức muốn né tránh.

Tuy nhiên cho dù có tránh được bàn tay của Phong ca thì cũng khó tránh được cỗ âm lực mạnh mẽ kia.

Rốt cuộc thì căn phòng này cũng chẳng rộng bao nhiêu.

“Bùm” một tiếng, lão Phong hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp bị đánh bay.

Sau đó bị va vào tường rồi ngã xuống.

Vẻ mặt Phong ca vô cùng hung dữ, nói: “Đồ vô dụng, còn muốn phong ấn ông đây.

Dám bí mật thông đồng với người nhà họ Lương, bọn họ chính là nguyên nhân hại chúng ta rơi vào tình trạng này.

Thấy người nhà họ Lương, chỉ có thể giết..."

Nói xong, ánh mắt anh ta lại rơi vào Lương Diệp và những người khác.

Có vẻ như không giết chết ba người trước mặt thì lửa giận trong lòng Phong ca khó có thể dập tắt được.

Thấy vậy, tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Vội vàng bước tới nói: "Phong ca, anh bình tĩnh đi, lão Phong chỉ muốn biết thân thế của mình thôi ..."

“Bình tĩnh cái rắm, những nỗi đau mà tôi đã chịu đựng trong những năm đó, dù sao cũng sẽ có một ngày tôi đòi lại tất cả.

Vậy thì bây giờ coi như thu trước một ít tiền lãi!"

Phong ca hoàn toàn nổi điên, căn bản không thèm nghe lời tôi nói, thậm chí còn trực tiếp đẩy tôi ra.

Hơn nữa sau khi nói xong lời này, âm khí trong người Phong ca lập tức trở nên cuồng bạo.

Đôi tay vừa vung lên đã hóa thành hai móng vuốt sắc nhọn, lao về phía ba người Lương Diệp.

Ba người Lương Diệp cũng thấy rõ tình hình, lúc này nhanh chóng lui về phía cửa phòng.

Bình Luận (0)
Comment