Chàng trai dẫn đầu tên Lương Diệp càng kinh hoàng hét lên: "Không, không ổn, là, là huyết linh. Rút lui, mau rút lui nhanh!"
Nói xong, người phụ nữ phía sau liền muốn đi ra mở cửa.
Kết quả Phong ca đã phóng ra như một mũi tên, bắt đầu tấn công ba người Lương Diệp.
Hai trong số ba người họ đã thi triển tu vi để phản kháng.
Khí tức cũng rất mạnh mẽ, đều đạt tới cảnh giới Đạo Quân trung kỳ và Đạo Quân đỉnh phong.
Trong số thế hệ trẻ của Đạo môn cũng đã được coi là rất lợi hại.
Nhưng chút tu vi này ở trước mặt Phong ca thực sự là không đáng kể.
Kết quả vừa đối mặt, cả hai người họ đều bị đánh văng.
Cơ thể đập thẳng vào người phụ nữ phía sau, người phụ nữ nọ thậm chí còn không cần phải tự mình mở cửa.
Vì cơ thể của ba người họ đã được nối với cánh cửa gỗ, bị đập thành từng mảnh.
Ba người Lương Diệp bị Phong ca dùng một đòn đánh cho bị thương.
Trên ngực họ xuất hiện vài vết máu, miệng còn nôn ra máu.
Nhưng họ không rảnh để lo này đó mà vô cùng hoảng sợ nhìn Phong ca: “Đi, đi mau.
Rời khỏi đây, rời khỏi đây.
Huyết linh vẫn còn đó, huyết linh đã trưởng thành…”
Lương Diệp một bên nói, một bên cùng với hai người kia đứng dậy.
"Huyết linh" mà họ đang nói đến chắc chắn là Phong ca.
Hơn nữa đối với sự xuất hiện của Phong ca còn vô cùng sợ hãi.
Âm thanh “Rầm" vang này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả khách của khách sạn.
Nhiều người thuê phòng lần lượt mở cửa để xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
“Tiếng gì vậy?"
"Ai vậy? Có để cho người khác nghỉ ngơi không đấy?"
“Mịa, dọa ông đây không lên nổi được luôn rồi này!”
“Mịa nó, ai muốn chết à…”
“…”
Rất nhiều người lần lượt mở cửa, chỉ thấy ba người họ liên tục ho ra máu rồi chật vật đứng dậy.
Mọi người đều ngây người, có chút không rõ.
Nhưng sau đó lại thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên bay ra khỏi phòng.
Chân người đàn ông nọ không chạm đất, toàn thân phủ đầy sương mù trắng đen, sắc mặt càng trắng bệch đến đáng sợ.
Hơn nữa ngay khi người này vừa xuất hiện, âm lực mạnh mẽ đã khiến đèn trong hành lang nhấp nháy hai lần.
Thấy cảnh này, nhiều người thuê phòng đã mở cửa ra đều sợ hãi đến mức mặt mày vặn vẹo.
Có một người phụ nữ thuê phòng bị dọa đến mức hai mắt mở to, sợ hãi ngất đi.
Thậm chí có tiếng người còn hét lên: “Quỷ a!"
“Bị quỷ ám rồi…”
“…”
Toàn bộ khách sạn lúc này đang vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Phong ca hoàn toàn không thèm để ý đến.
Anh ta vẫn không có ý định ẩn hình, vẫn hiện thân ra bên ngoài, cái loại mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Anh ta bước tới cửa, nhìn ba người đang đứng dậy.
Sắc mặt lại thay đổi: “Đi chết hết đi!”
Nói xong, anh ta đã vươn ngón tay ra.
Một tia sáng trắng âm nguyên bắn thẳng ra ngoài.
Tôi đang đỡ lão Phong đứng dậy thì nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt lạnh.
Khoảng cách gần như vậy, nếu bị trúng đòn này chắc chắn sẽ chết.
Nhưng không ngờ trong khoảnh khắc sức mạnh âm nguyên đang bắn ra, người dẫn đầu tên Lương Diệp đột nhiên mở ra một thứ giống như một chiếc ô.
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng "Ầm", tia sáng trắng âm nguyên của Phong ca thế mà lại bị đối phương chặn được.
Hơn nữa, chiếc ô này dường như có một năng lực đặc biệt, sau khi chặn đòn được một lúc còn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Phong ca hét lên thảm thiết, nhanh chóng lấy tay che mặt.
Thân thể của anh ta thậm chí còn bị ánh sáng vàng này buộc phải lui về phía sau...
Ba người nhà họ Lương đã lợi dụng khoảng trống này mà chạy thẳng xuống lầu.
Lão Phong và tôi cũng đứng dậy: “Phong ca, anh ổn chứ?”
"Tất nhiên là ổn. Nếu là anh em thì đừng xen vào việc này."
Phong ca buông xuống một câu như vậy rồi chẳng thèm để ý đến tôi nữa.
Sau đó lại đuổi theo để giết ba người nhà họ Lương đang chạy trốn kia.
Thành thật mà nói, tôi đã ngây người ngay tại chỗ.
Tôi cũng chả có lý do gì để ra tay giúp ba người nhà họ Lương này.
Nhưng khi tôi đang do dự, lão Phong lại nói: “Không được, chúng ta không thể để Hàn Tuyết Phong giết bọn họ!”
Lão Phong nói xong thì lại chạy theo anh ta.
“Lão Phong…”
Tôi hét lên và chạy theo cậu ấy.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, lão Phong lại bị Phong ca đánh ngã xuống đất.
Tôi cũng hết cách, tu vi của Phong ca cao hơn lão Phong rất nhiều.
Tu vi cơ bản của anh ta bây giờ còn cao hơn cả tôi.
“Lão Phong!”
“Tôi không sao, tôi cần phải ngăn Hàn Tuyết Phong lại.
Trước khi sự thật được phơi bày, anh ta không được phép giết những người trong gia tộc của mình..."
Lão Phong cũng khá bướng bỉnh, lúc này đã cắn răng nói.
Nhưng hai anh em này cũng mịa nó thật kỳ lạ.
Phong ca thì cắn chặt răng không chịu nói những gì đã xảy ra trước đây hoặc những gì họ đã cùng nhau trải qua.
Còn từng chút một tích góp những nỗi đau và sự thù hận đó, đến nỗi cần thiết phải đến núi Kim Phượng, tàn sát toàn bộ người nhà họ Lương gì gì đó.
Nhưng còn lão Phong thì sao? Toàn bộ ký ức đều biến mất, cái gì cũng không biết.
Ngoài việc nhớ mang máng những ngày còn là thuyền quỷ, còn lại thì không biết mình đến từ đâu.
Vì để tìm thân thế của mình, nhưng lại không được phép một mình tìm đến người nhà họ Lương...
Bây giờ thì tốt rồi, tranh chấp đã xảy ra.
Tôi bị kẹt ở giữa, điều này thực sự rất khó chịu.
Bạn nói xem tôi nên giúp ai?
Nói trắng ra thì đây là chuyện giữa hai anh em nhà họ.
Huống chi, hai anh em họ còn là anh em ruột thịt.
Lão Phong lại đứng dậy và đuổi theo anh ta, nhưng Phong ca đã đuổi theo đám người kia.