Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng la hét phát ra từ hành lang.
Ba người đó chỉ sợ không có quả ngọt để ăn, thậm chí hôm nay có thể sẽ chết ở đây...
*****
Lão Phong lại đứng dậy và chạy nhanh đến đầu bên kia của hành lang.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi cũng đuổi theo cậu ấy.
Thật ra tôi vẫn còn khá rối rắm, không biết có nên giúp hay không?
Nếu giúp, tôi vẫn có năng lực nhất định để ngăn cản Phong ca.
Tạo cơ hội thuận lợi trốn thoát cho mấy người nhà họ Lương.
Nhưng làm như vậy lại tương đương với việc sẽ khiến Phong ca bị thương.
Nhưng nếu không giúp, thì ba người nhà họ Lương với tu vi cùng lắm chỉ ở cảnh giới Đạo Quân trung kỳ sẽ bị Phong ca giết sạch trong vòng một nốt nhạc.
Điều này dường như sẽ khiến lão Phong không còn đường lui nữa.
Tình thế khó xử này khiến tôi rất khó giải quyết.
Tôi chạy thật nhanh về phía trước, rất nhanh đã đến được cầu thang.
Mấy người họ đã lao vào đánh nhau, mặc dù Phong ca rất hung hăng.
Nhưng dường như Phong ca cũng bị pháp khí mà những người này cầm trong tay khắc chế.
Ngay cả khi Phong ca có lợi thế tuyệt đối về mặt tu vi.
Bây giờ cũng không thể tung ra đòn có tính áp đảo đối với ba người họ được.
“Hừ, các người cho rằng mấy chiếc ô rách này có thể ngăn cản được ông sao!”
Phong ca gầm lên một tiếng, sau đó lần nữa tung ra một đòn tấn công dữ dội khác vào ba người họ.
Ba người họ đang cầm những chiếc ô màu bạc, cũng không biết chúng được làm bằng gì.
Thế mà lại có thể liên tục ngăn cản được Phong ca, cho dù là móng vuốt cứng cáp của Phong ca.
Gặp phải những chiếc ô này cũng khó có thể đâm thủng chúng được.
“Hàn Tuyết Phong, dừng tay!”
Lão Phong hét lên rồi nhảy xuống.
Cậu ấy đứng chắn ngay trước mặt Phong ca: “Anh không thể giết bọn họ, hoặc là anh phải nói cho tôi biết sự thật!”
“Hừ, mày là đồ vô dụng, không có tư cách biết sự thật! Cút ngay cho ông."
Nói xong, Phong ca bắt đầu tấn công lão Phong.
Thấy vậy, tôi cũng nhảy xuống.
Vận chuyển đạo khí và ngăn cản Phong ca.
“Phong ca, có gì thì cứ nói ra hết đi.
Nếu tội ác của người nhà họ Lương thật sự không thể tha thứ, vậy thì tôi tình nguyện cùng anh giết chết người nhà họ Lương!"
Cuối cùng, tôi quyết định giúp lão Phong chống lại đòn tấn công mạnh mẽ của Phong ca.
Mà lúc này, ba người kia cũng nhân cơ hội chạy nhanh xuống lầu.
Phong ca nhìn thấy vậy thì vô cùng tức giận: "Đinh Phàm, cậu cũng muốn xen vào à. Đây là chuyện nhà của chúng tôi."
Nói xong, anh ta lập tức định đánh tôi bay ra chỗ khác.
Nhưng tôi có năng lực đấu tay đôi với Phong ca, cho nên trừ khi Phong ca nói rõ, trong khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không thể thoát khỏi tôi.
Hơn nữa, bên cạnh còn có Phong Tuyết Hàn.
Nhưng Phong ca chỉ cắn chặt răng, cái gì cũng không nói.
Không ngừng kêu gào bảo chúng tôi tránh đường.
Hơn nữa, ra tay ngày càng nặng hơn.
Tu vi của tôi đã đạt đến cảnh giới Đạo Vương nên còn có thể chống cự được.
Nhưng lão Phong thì không, sau vài chiêu thì cậu ấy đã bị đánh bay.
Hơn nữa ba chiêu tiếp theo, Phong ca đã bộc lộ ra tu vi vô cùng lợi hại của mình.
Âm lực đã tăng lên đến cảnh giới Đạo Vương đỉnh phong, trừ khi tôi sử dụng Hỏa Thiên Công.
Nếu không thì căn bản tôi không thể ngăn cản được anh ta, nhưng làm sao tôi có thể sử dụng Hỏa Thiên Công với Phong ca được chứ?
Trong lòng tôi có khúc mắc, nhưng khi cao thủ so chiêu.
Chỉ một suy nghĩ liền sẽ có thể phân thắng thua.
Lúc này tôi đã xuất hiện do dự, hơn nữa ra tay cũng không hề tàn nhẫn.
Kiếm Thái Nguyên, Linh Đao, bùa chú gì gì đó đều không được sử dụng.
Cho nên trong nháy mắt khi tôi do dự, Phong ca đã chiếm được lợi thế.
“Đinh Phàm, cậu tránh ra cho ông!”
Nói xong, anh ta đấm tôi một cú, lúc này tôi không thể tránh được.
Bị Phong ca đấm trực diện vào người, mặc dù Phong ca đã cố tình tránh đi điểm yếu hại của tôi.
Nhưng chịu một cú đấm như vậy cũng rất khó để chống đỡ.
Thân thể tôi bay ngược về phía sau, sau đó “Loảng xoảng” ngã vào góc tường.
Ngay sau đó Phong ca lại lắc mình. Biến thành một đám khói và nhanh chóng hướng về phía tầng một.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy Lương Diệp hét lên: “Huyết Linh tới rồi, mau chạy ra ngoài! Một khi có ánh nắng thì gã sẽ không dám tới…”
Vừa mới nói xong lời này, Lương Diệp đã hét thảm một tiếng.
"A…"
“Anh Diệp!”
Một giọng nữ vang lên.
“Huyết Linh, tao liều mạng với mày!”
“…”
Giọng nói của một người đàn ông khác cũng vang lên...
Ngay sau đó là vài âm thanh “Thịch thịch thịch" trầm đục, tiếp theo là một tiếng nổ.
Một luồng khí kỳ lạ bùng lên từ tầng dưới.
Nghe vậy, tôi thầm nói tiêu rồi.
Chỉ sợ là Phong ca đã thành công, ba người nhà họ Lương rất có thể đã bị giết ở tầng dưới.
Lão Phong và tôi vội vàng đứng dậy, bất chấp tình trạng thân thể của mình mà chạy nhanh xuống.
Khi xuống tầng dưới, chúng tôi thấy một người đã nằm trên mặt đất.
Phong ca đang đứng trước mặt đối phương.
Hai người còn lại thì lao thẳng ra khỏi cổng.
Chỉ để lại Phong ca đứng ở cổng, nơi không bị ánh nắng chiếu đến.
Nhìn bên ngoài một cách đầy hung dữ.
Khi tôi và lão Phong xuống tầng dưới, chúng tôi thấy một người đàn ông khác của nhà họ Lương đang nằm trên mặt đất.
Lúc này người nọ đã không còn hơi thở.
Mà hai người Lương Diệp cùng người phụ nữ chạy mất đã sớm không còn thấy bóng dáng.
"Phong, Phong Tuyết Hàn, anh thực sự đã giết người rồi?"
Phong ca đột nhiên quay đầu lại: “Mày tới đây, tao muốn đuổi theo giết hai người còn lại!”