“Anh điên à?"
Nói xong, lão Phong đột nhiên lấy ra một bình thuốc màu trắng, vừa lấy ra liền nhét một viên vào miệng.
Tôi biết loại thuốc này, khi Phong ca và lão Phong không thể tách ra.
Lão Phong đã dựa vào việc uống viên thuốc này để ngăn cản việc Phong ca đoạt quyền khống chế thân thể của mình.
Phong ca thấy vậy, thầm nói: "Chết tiệt."
Biết rằng bây giờ muốn đoạt quyền khống chế thân thể gần như là không có khả năng.
Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn lão Phong, rồi nói tiếp: “Đồ vô dụng, mối hận tận xương tủy này. Vĩnh viễn chỉ có tao mới có thể gánh vác!"
Nói xong, anh ta vung tay làm choáng người pha chế đang bị dọa đến phát ngốc.
Lý do có lẽ là để xóa bỏ ký ức của cô ấy về Phong ca, hoặc cũng có thể là vì điều gì khác.
Ngay sau đó, thân thể của Phong ca lóe lên.
Hoàn toàn đi vào trong cơ thể lão Phong, lần nữa biến mất không thấy.
Khi thấy vậy, tôi không nhận ra bản thân đã hít một hơi khí lạnh.
Nhìn thấy lão Phong u buồn nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, tôi mở miệng nói: “Lão Phong, bây giờ không phải lúc ngây người, người này đã chết rồi.
Nếu đưa tới đồn cảnh sát thì có lẽ chúng ta sẽ không thoát khỏi liên lụy, trước hết cứ mang người này rời khỏi đây cái đã…”
Mặc dù lão Phong có mâu thuẫn với Phong ca, nhưng giờ cậu ấy cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Gây ra hậu quả liên quan đến mạng người, nếu không kịp xử lý thì vấn đề sẽ càng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vì vậy, hai chúng tôi đã khiêng thi thể của người nhà họ Lương đi ra ngoài.
Tôi muốn mang người này ra ngoài trước rồi mới tính tiếp.
Nhưng vừa đến cửa thì đã nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của người qua đường.
Một đám người nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ, còn có người đến hỏi.
Nói người này làm sao vậy, có cần giúp gọi xe cấp cứu hay gì đó không...
Mịa nó, việc này sao có thể gọi xe cứu thương được chứ?
Một khi đến bệnh viện thì lão Phong và tôi sẽ trở thành kẻ giết người.
Ngay lúc hai chúng tôi đang do dự không biết nên rời đi như thế nào thì một chiếc xe minibus Wuling đột nhiên dừng lại trước cửa khách sạn.
Sau đó tôi thấy cửa sổ xe hạ xuống:
“Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn đạo hữu, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vừa nhìn thì thấy người đang nói chính là Vương Phượng, nữ đệ tử của Tấn Tiệp Môn.
Người lái xe là đại sư huynh của họ - Vương Thanh.
Nhìn thấy vậy, trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Bọn họ có xe, vừa lúc có thể rời khỏi đây.
Tôi không vòng vo mà nói thẳng: “Mau mở cửa, lên xe rồi nói sau!”
Bọn họ không hề do dự mà nhanh chóng mở cửa xe ra.
Cả hai chúng tôi đều chen lấn đi lên, sau đó mới phát hiện.
Sáu người của Tấn Tiệp Môn cùng với Tử U đều có mặt ở đây.
Bọn họ đã xử lý xong những việc còn lại và lái xe đến gặp chúng tôi.
Vừa đến cửa khách sạn thì đã thấy tôi và lão Phong đang khiêng thi thể ra ngoài.
Lúc này mới có một màn vừa rồi.
Sau khi đưa thi thể lên xe, tôi đã bảo Vương Thanh lái xe rời khỏi đây.
Vương Thanh cũng không do dự, nhấn ga nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tránh cho gặp rắc rối với người của chính phủ, cùng với những rắc rối không cần thiết phải ngồi tù...
*********
Tên nhóc nhà họ Lương này chắc chắn là không thể cứu chữa được nữa, ba ngọn lửa dương trên vai đều đã tắt hết, không còn dấu hiệu nào của sự sống.
Trái tim và gân mạch của đối phương đều đã bị Phong ca đánh nát hết.
Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể dùng cách của những người trừ tà để xử lý thi thể của người này.
Nếu cứ để thi thể của người này ở lại nơi này, chỉ khiến chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối hơn mà thôi.
Bây giờ, lựa chọn duy nhất là đi lên núi.
Sau đó dùng bùa chú đốt sạch thi thể của đối phương, đến xương cốt cũng chẳng để lại.
Hoặc là trực tiếp chôn ở nơi nào đó trong núi sâu rừng già.
Dù sao, cũng không thể để đối phương nằm lại nơi này được, một khi bị cảnh sát phát hiện ra, tương lai của chúng tôi khẳng định sẽ kết thúc trong nhà giam.
Mỗi người có mặt ở đây đều hiểu được điều này, cho nên Vương Thanh đã nhanh chóng khởi động xe.
Anh ta nhấn mạnh chân ga, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi này.
Kết quả, chiếc xe vừa mới khởi động, tôi lại đột nhiên vỗ trán một cái.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra, mình quên mất Hồ Mỹ rồi.
Vì thế, tôi vội vàng lên tiếng:
“Dừng xe, tôi phải trở về lấy chút đồ!”
Vương Phượng ngồi ở ghế phụ khẽ nhếch mày: “Đinh Phàm, tôi thấy tốt nhất anh đừng về lấy nữa. Nếu không lát nữa bị bắt thì chúng ta sẽ phiền to!”
Nghe vậy, tôi đành bất đắc dĩ trả lời: “Hồ ly nhỏ bên cạnh tôi vẫn còn ở khách sạn, tôi phải đưa cô ấy đi cùng!”
Mọi người vừa nghe tôi nhắc tới “Hồ ly nhỏ”, đều lập tức nhớ tới Hồ Yêu có thể hoá thành hình người ở trên võ đài ngày hôm qua.
Bởi vì lúc ấy, Hồ Yêu đã bị phái Võ Đang đánh đuổi ra ngoài, sau đó lại nhảy vào trong vòng tay của Dương Tuyết, một đệ tử của phái Võ Đang.
Bởi vậy, chẳng có nhiều người để ý đến chuyện sau đó nữa.
Hiện giờ, trong mấy môn phái lớn của Đạo môn, vẫn nuôi mấy con linh thú bảo vệ núi gì đó, đây là chuyện khá bình thường.
Rất nhiều người đều cho rằng, hồ ly nhỏ kia chỉ là linh thú canh núi của phái Võ Đang mà thôi.
Trong Đại hội, cũng có nhiều người cho rằng tôi có liên quan tới phái Võ Đang, nên linh thú canh núi Võ Đang mới nhảy ra bảo vệ tôi.
Bởi vậy, sự xuất hiện của Hồ Mỹ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.