Nhưng bây giờ nghe tôi nói như vậy, mọi người mới chợt bừng tỉnh.
Con hồ ly kia căn bản không phải là linh thú canh núi của phái Võ Đang, mà là Hồ Yêu tôi dẫn theo.
Vương Sơn nhị đệ tử của Tấn Tiệp Môn kinh ngạc, lập tức hỏi: “Đinh đạo hữu, con Hồ Yêu kia là do anh nuôi dưỡng à?”
“Đinh đạo hữu, sao anh lại có tật xấu như vậy? Còn mang theo một con yêu quái để bảo vệ mình nữa.”
Vương Xích ngũ đệ tử của Tấn Tiệp Môn cũng mở miệng.
Nghe họ nói thế, tôi chỉ mỉm cười ngượng ngùng: “Việc này không nên chậm trễ.”
Đại đệ tử Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn là người lái xe, lúc này mới kịp phản ứng lại, nên nhanh chóng nhấn chân phanh.
Tôi vội vàng kéo cửa xe ra, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Mà lúc này, chiếc xe đã di chuyển được hơn 200m.
Tôi vận chuyển đạo khí, dốc hết sức lực chạy đi.
Ở trong mắt người thường, tốc độ của tôi cực kỳ nhanh, dường như chỉ để lại tàn ảnh.
Hơn nữa, khoảng cách 200m cũng không phải là quá xa, nháy mắt là tới.
Rất nhanh, tôi đã quay lại khách sạn.
Tôi vốn định chạy thẳng vào trong, nhưng lại phát hiện ra người của chính phủ đã tới đây.
Nếu tôi đi thẳng vào từ cửa chính, nhất định sẽ bị phát hiện ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, có một bệ cửa sổ ở tầng ba.
Lúc này tôi cũng chẳng màng tới những người đi đường ở xung quanh, vận khí rồi đột nhiên tung người nhảy lên cao.
Chỉ chớp mắt một cái, một luồng đạo khí khổng lồ quét qua bốn phía.
Rất nhiều người bình thường đứng quanh đó đều cảm nhận được luồng khí tức này, cũng bị nó ép lùi lại phía sau.
Ngay sau đó, chỉ nghe “phanh” một tiếng, tôi đã nhảy lên cao.
Chỉ một cú tung người, tôi đã nhảy lên cao 5m, nắm lấy mép bệ cửa sổ, linh hoạt xoay người nhảy vào trong đó…
Mấy người đứng bên cạnh nhìn thấy tôi nhảy lên cao như vậy, lập tức bị doạ cho choáng váng.
Có người đã không kìm được mà thốt lên: “Siêu, siêu, siêu nhân đấy ư?”
“Mẹ con ơi, con mới nhìn thấy cái gì thế này?”
“Có người có thể nhảy được cao như vậy sao?”
“Quán quân nhảy cao à?”
“…”
Nhiều người đi đường bị sốc, nhưng tôi không quan tâm.
Sau khi nhảy được vào trong phòng, tôi vội vàng xách chiếc túi mà Hồ Mỹ đang nằm lên, cùng những chiếc túi nhỏ mà tôi và lão Phong mang theo, rồi lại đi đến bên bệ cửa sổ.
Lúc này, người của chính phủ đã lên tới phòng này.
Vừa nhìn thấy tôi, một người trong số họ đã vội vàng hét lên một tiếng: “Không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu, tiếp nhận kiểm tra.”
Kiểm tra? Đùa nhau đấy à? Hay anh nghĩ tôi ngu thật à?
Tôi chẳng thèm chần chờ, trực tiếp nhảy xuống bệ cửa sổ tầng hai.
Sau đó, lợi dụng ban công ở tầng hai, rồi dùng sức nhảy xuống tầng một.
Những người nhìn thấy tôi trước đó thấy thế thì ngẩn người ra.
Nhưng tôi vẫn chẳng có ý định dừng lại, chạy thẳng về hướng chiếc xe minibus đang đỗ cách đó không xa.
Sau khi vận khí, tốc độ của tôi thực sự rất nhanh, căn bản là siêu việt đến nỗi vượt qua nhận thức của người bình thường.
Chỉ để lại đám đông và những người qua đường với khuôn mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Chẳng mấy chốc tôi đã trèo được lên xe.
Hồ Mỹ vẫn đang bế quan trong túi của tôi như trước, nhìn qua thì giống như cô ấy đang ngủ.
Nhưng miệng và mũi của cô ấy lại có những luồng linh lực chuyển động ra vào…
Vương Thanh lại khởi động chiếc xe lần nữa, nơi này không lớn nên chúng tôi đã nhanh chóng rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Không có người nào của chính phủ đuổi theo phía sau chúng tôi.
Lúc này, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi không biết được một điều, ấy là trong số đám đông qua đường đã nhìn thấy tôi, có mấy tên đệ tử của tà giáo Mắt Quỷ trà trộn trong ấy.
Hơn nữa, bọn chúng còn nhìn thấy rõ biển số xe mà tôi đã trèo lên…
Rời khỏi trấn nhỏ, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tử U là người đầu tiên trong số chúng tôi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có người chết?”
Nghe đến đó, sáu người của Tấn Tiệp Môn nghe Tử U hỏi thế cũng đều quay lại nhìn về phía tôi và lão Phong.
Tôi thở dài một hơi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Có thể là bởi vì chúng tôi đã cùng nhau trải qua những trận gió tanh mưa máu, nên lão Phong cũng không giữ im lặng như mọi khi.
Cậu ấy trực tiếp trả lời: “Người này đã bị một tôi khác giết chết!”
Mọi người vừa nghe lão Phong trả lời như thế, đều khá sửng sốt.
Một tôi khác? Câu này có ý gì?
Có thể nói mọi người đều nhìn lão Phong, mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng hiểu rõ mô tê gì.
Lão Phong trầm mặc một chút, rồi mới nói tiếp: “Ở trong cơ thể của tôi còn có một người khác, hoặc cũng là một tôi khác.”
Lão Phong giải thích rất ngắn gọn, tuy nhiên tôi vẫn có thể hiểu được, người lão Phong đang nói tới chính là Phong ca.
Nhưng những người còn lại thì vẫn ngơ ngác, cảm thấy lời nói của cậu ấy khá mâu thuẫn, thậm chí vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Sau một lúc, Tử U đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó, lông mày hơi nhướng lên, rồi chợt nói: “Anh, anh là người được sinh, sinh ra với hai linh hồn trong một cơ thể?”
Lời này vừa nói ra, trong lòng sáu người của Tấn Tiệp Môn đều vang lên một tiếng “lộp bộp”. Song hồn trời sinh sao?
Đối với bọn họ mà nói, đây là điều mà họ chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy.
Mỗi người chỉ có một linh hồn, sao lại xuất hiện song hồn được?
Thế, thế không phải là yêu quái à?
Vương Thanh đang lái xe, là người đầu tiên thốt lên kinh ngạc: “Song, song hồn? Một người, thật, thật sự sẽ có được hai linh hồn hay sao?”