“Không thể nào?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây lại là sự thật?”
“…”
Sáu người Tấn Tiệp Môn lần lượt lên tiếng, chẳng có ai tin được chuyện này.
Nhưng lão Phong lại bình tĩnh hút một điếu thuốc lá, khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Tôi chính là một khả năng, bởi vì tôi mang họ Lương. Còn người đã chết kia, cũng là người nhà họ Lương.”
Nhà họ Lương là một trong những gia tộc khá kín tiếng và cực kỳ bí ẩn trong Đạo môn.
Nhưng các môn phái lớn đều biết đến sự tồn tại của gia tộc này, cũng biết được gia tộc này rất giỏi sử dụng hồn thuật.
Đây là một gia tộc cổ xưa, chuyên tu luyện hồn thuật, di cư từ Nam Dương tới nội địa Hoa Quốc.
Tử U là đại đệ tử của Tử Vân Tông, cho nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lương này.
Lúc này, nghe lão Phong giải thích như vậy, chân mày cô ấy khẽ nhếch lên.
Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã hiểu ra được bảy đến tám phần, nhưng lại dường như chẳng hiểu gì cả.
Cho dù lão Phong có tới được nhà họ Lương, nhưng tại sao một người khác ở trong cơ thể của cậu ấy lại phải giết chết người nhà họ Lương?
Điều này khiến cô ấy cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng mấy đệ tử của Tấn Tiệp Môn lại không biết gì về nhà họ Lương.
Vương Phượng hỏi thêm một câu, nhà họ Lương rốt cuộc là gia tộc như thế nào?
Tử U ngồi ngay bên cạnh đã giải thích sơ qua cho những người còn lại hiểu.
Như thế, sáu người của Tấn Tiệp Môn mới có chút hiểu biết về dòng họ bí ẩn này.
Nhà họ Lương này rất giỏi trong việc sử dụng hồn thuật để nuôi quỷ.
Họ thường gieo “quỷ giống” vào bên trong cơ thể của con cháu mình, để thực hiện một cách tu luyện đặc biệt.
Do đó, chúng tôi cũng có thêm hiểu biết về tình trạng một thân hai hồn vô cùng đặc biệt của lão Phong.
Chỉ là lúc này những người còn lại cũng có cùng thắc mắc giống như Tử U, nếu lão Phong tới từ nhà họ Lương, vì sao lại còn giết chết người của nhà ấy?
*****
Từ trong ánh mắt của những người còn lại, lão Phong đều có thể nhìn ra sự nghi hoặc.
Cậu đã là người nhà họ Lương, vì sao còn muốn giết người nhà họ Lương?
Như vậy, chẳng phải là anh em sát hại lẫn nhau sao?
Lão Phong vẫn hút thuốc, còn tôi chỉ ngồi một bên và chẳng nói gì.
Đây là quá khứ của lão Phong, là “vết thương” trong lòng cậu ấy.
Vì thế cậu ấy cần phải dũng cảm đối mặt với nó.
Lão Phong có thể lựa chọn giữ im lặng, hoặc có thể kể hết ra. Tóm lại, đây đều là lựa chọn của cậu ấy.
Chỉ là không biết cậu ấy chọn đối mặt hay trốn tránh mà thôi.
Lão Phong trầm mặc một chút, cuối cùng cũng bắt đầu lên tiếng: “Một tôi khác, chính là anh trai của tôi.
Anh ấy hận nhà họ Lương, thề phải giết hết người trong nhà họ Lương.
Còn tại sao lại như thế, thì ngay cả tôi cũng không thể nào biết được…”
Lão Phong nói không nhiều, nhưng cậu ấy đã nói ra hết những gì mình biết.
Đối với lão Phong mà nói, những gì cậu ấy biết, cũng chỉ có một chút ít như vậy mà thôi.
Cái gọi là lòng hận thù và nỗi đau không thể chịu nổi mà Phong ca đã từng nói, cũng chỉ có một mình Phong ca biết được.
Những người còn lại nghe thấy thế, không kìm được mà nhíu mày.
Tuy rằng chẳng ai biết rõ được nguyên nhân sâu xa trong câu chuyện này, nhưng bọn họ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Bởi vì, tất cả mọi người đã nhận ra, lão Phong nói tới đây đã không muốn tiếp tục nói nữa.
Sau khi cùng nhau trải qua trận chiến trong rừng trúc, theo đánh giá chủ quan của họ, lão Phong cũng chẳng phải dạng người tàn ác gì.
Hiện giờ, mọi người cũng hiểu được đại khái vấn đề rồi, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Lúc này, chúng tôi đã cách thị trấn nhỏ rất xa, nơi này cũng khá xa xôi, hẻo lánh.
Cho nên, Vương Thanh trực tiếp đỗ xe ở bên con đường nhỏ.
Sau đó, anh ta quay đầu lại nói với chúng tôi: “Tôi thấy ở đây cũng được rồi!
Tiêu huỷ thi thể của tên kia xong, chúng ta lại lên đường tiếp.
Đến thành phố rồi, chúng ta sẽ đánh chén một bữa, không say không về!”
“Được đấy đại sư huynh, có thể uống chén rượu nhạt cùng ba vị đạo hữu là Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn cùng Tử U, thật là vinh hạnh của chúng ta!”
Tam đệ tử Vương Phi của Tấn Tiệp Môn vui vẻ nói.
Dường như mọi người cũng chẳng quan tâm đến thi thể của người họ Lương kia.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt bước ra khỏi xe.
Mọi người kéo thi thể của tên họ Lương kia lên trên núi, nơi này có rất nhiều củi khô.
Chúng tôi định dùng một mồi lửa thiêu huỷ thi thể của tên kia, kết thúc mọi chuyện chỉ trong một lần.
Bởi cho dù chúng tôi có lợi hại đến đâu, thì cũng đều đang sống trong một thể chế pháp lý.
Cứ cho là chúng tôi có được tu vi cao chọc trời, nhưng muốn đi lại trong thành phố, thì vẫn phải tuân theo quy tắc cơ bản ở nơi này.
Bởi vậy, chúng tôi bắt đầu tìm củi đốt.
Sau đó lão Phong sử dụng một tấm bùa chú, hai tay kết ấn, quát khẽ một tiếng: “Sắc!”
Vừa dứt lời, tấm bùa đã được kích hoạt trong nháy mắt.
Chớp mắt một cái, ngọn lửa rực cháy xuất hiện.
Bởi vì nó là lửa được tạo ra từ bùa chú, cho nên nhiệt độ của nó cao đến kinh ngạc.
Mọi người đều bị ánh lửa nóng bức buộc phải lui về sau.
Chỉ có lão Phong vẫn đứng yên tại chỗ chẳng nhúc nhích, để mặc cho hơi lửa hơ mặt mình đến đỏ bừng.
Lão Phong nhìn lửa cháy, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Tuy rằng tôi không biết nhà họ Lương và tôi có thù hận gì, nhưng đối với cái chết của anh, tôi vẫn tiếc nuối vô cùng…”
Nói xong, lão Phong rất trịnh trọng cúi đầu trước đống lửa ba lần.