Có lẽ, đây là điều duy nhất lão Phong có thể làm được lúc này.
Ngọn lửa cháy kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, thi thể của người nọ bị lửa đốt đến chỉ còn lại chút bột xương.
Lão Phong thu dọn chút bột xương còn sót lại, bọc chúng trong một mảnh vải bố màu trắng, rồi chôn xuống đất.
Sau khi làm xong những việc này, đã là 6 giờ chiều.
Chúng tôi quay lại xe và bắt đầu khởi hành về hướng thành phố.
Chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước, lão Phong ngồi trong xe cũng chẳng nói gì nhiều.
Bởi vì trong lòng cậu ấy lúc này đang cực kỳ mâu thuẫn.
Hàn Tuyết Phong là anh trai song sinh của cậu ấy, theo lý mà nói, anh trai đương nhiên sẽ không làm hại lão Phong.
Nhưng vì sao anh trai cậu ấy lại căm hận nhà họ Lương – gia tộc của mình, sâu đậm đến như vậy?
Điều này làm cho lão Phong rất hoang mang.
Nhưng chỉ có nhà họ Lương và Phong ca biết được sự thật mà thôi, còn cậu ấy vẫn như chìm trong sương mù…
Mấy đệ tử của Tấn Tiệp Môn cũng cố tình không đề cập đến vấn đề mà lão Phong đang lo lắng, mà tìm một chủ đề khác để nói.
Khi chúng tôi tới được thành phố, không khí cũng dần dần trở nên sôi động hơn.
Lúc chúng tôi tới nơi đã là 9 giờ tối, là ba tiếng sau.
9 giờ tối là lúc cuộc sống tại thành phố Sa mới bắt đầu.
Nó rất sôi động, chúng tôi đến phố ăn vặt rất đông đúc, chọn một quán để ăn chút cơm, uống chút rượu.
Không khí sôi động khiến tâm trạng của lão Phong cũng tốt lên nhiều.
Khẩu vị tại thành phố Sa thiên về cay nóng, nhưng tôi, lão Phong và cả Tử U đều có thể chấp nhận được.
Nhưng sáu người Tấn Tiệp Môn tới từ núi Thái Hành, nên không thể ăn cay được.
Mặc dù họ không ăn được món cay, nhưng lại rất giỏi trong khoản uống rượu.
Đến cả tiểu sư muội Vương Phượng của bọn họ cũng là một tay uống rượu tài ba, làm cho tôi và lão Phong nhìn đến ríu cả lưỡi.
Bầu không khí rất hòa hợp, sáu đệ tử của Tấn Tiệp Môn vẫn luôn nói chuyện không ngừng, nói rằng chúng tôi đúng là không đánh không quen biết.
Riêng trong khoản nói chuyện phiếm này thì chúng tôi lại rất hợp nhau.
Đồng thời, sáu người Tấn Tiệp Môn cũng hỏi, tiếp theo đây, chúng tôi định đi đâu.
Tôi cùng lão Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Dù thế giới này thực sự rất rộng lớn, nhưng hình như chúng tôi lại chẳng có chỗ nào để đi.
Tôi thở dài, lắc đầu: “Chúng tôi không thể về nhà, nên giờ chỉ có thể đi loanh quanh trong thành phố, hoàn thành nhiệm vụ của một người trừ tà.
Tranh thủ tiêu diệt đám yêu đồ của tà giáo Mắt Quỷ và tà giáo Nhật Nguyệt sớm được ngày nào, hai chúng tôi có thể nhẹ nhõm được ngày ấy…”
Nói xong lời cuối cùng, tôi mỉm cười bất lực.
Tôi cụng ly với lão Phong, rồi nhấp một ngụm rượu.
Nhưng nào ngờ, tiểu sư muội Vương Phượng của Tấn Tiệp Môn vừa nghe được lời này, liền vỗ đùi một cái, rồi nói thẳng: “Được đấy! Vừa khéo sáu sư huynh đệ xuất sắc nhất Tấn Tiệp Môn vừa xuống núi, cũng chưa biết sẽ đi đâu.
Không bằng chúng ta kết bạn đồng hành đi? Cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, kề vai trảm yêu trừ ma, có được không?”
Nghe được lời này, tôi sửng sốt mất một lúc.
Bây giờ hai người chúng tôi thật sự không còn nơi nào để đi, Dương Tuyết và Từ Trừng Tĩnh cũng đã rời bỏ chúng tôi quay về tông môn của mình.
Lúc này, tôi và lão Phong thậm chí còn chẳng có mục tiêu gì.
Nếu có thể có được một vài người bạn cùng chí hướng, cùng đồng hành trên con đường tiếp theo, đúng là một chuyện không tồi.
Tôi và lão Phong do dự một lát, sau đó khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, tôi liền trả lời Vương Phượng: “Được đấy!”
Sáu người Tấn Tiệp Môn vừa nghe được câu trả lời của tôi, lập tức hào hứng.
Cả đám kích động vô cùng, bọn họ đều đã nhìn thấy tu vi của tôi và lão Phong rồi.
Tôi còn là người dành được danh hiệu người trẻ tuổi mạnh nhất, nếu bọn họ có thể đồng hành cùng với tôi trên con đường trảm yêu trừ ma, vậy thì thật tuyệt vời.
Sáu người Tấn Tiệp Môn cười “Ha ha”, vội vàng mở miệng nói:
“Có thể đồng hành cùng với hai người thì thật là tốt quá.
Vậy thì cho dù trời đất có rộng đến đâu cũng chẳng còn thấy cô đơn nữa.”
“Đúng vậy! Nếu chúng ta đồng hành cùng nhau, nhất định sẽ nổi danh khắp thiên hạ.
Tiêu diệt tất cả yêu ma quỷ quái trên đời, khôi phục lại sự thanh tịnh cho thế gian…”
“…”
Mấy người đệ tử của Tấn Tiệp Môn lần lượt lên tiếng, bọn họ đều rất phấn kích và vui mừng trước sự gia nhập của tôi và lão Phong.
Mà Tử U ngồi ở một bên, lại đột nhiên mỉm cười, nói: “Có phải mọi người đã quên mất tôi rồi hay không?”
Vừa nghe được lời này, mọi người cùng nhìn về phía Tử U.
Tôi híp híp mắt, cảm giác lời nói vừa rồi của Tử U nhất định có ẩn ý.
Đại đệ tử Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ, Tử U đạo hữu, cũng bằng lòng đồng hành với chúng tôi hay sao?”
Tử U thản nhiên cười, vô cùng xinh đẹp: “Chỉ sợ xe của các người không đủ rộng mà thôi…”
Tử U nói đùa một câu, kết quả lại khiến cho tứ đệ tử Vương Hổ của Tấn Tiệp Môn kích động nói:
“Sao có thể chứ, xe của chúng tôi chính là xe Ngũ Lăng Hoành Quang, có thể chứa được hai mươi người đấy.”
(Ngũ Lăng Hoành Quang 五菱宏光: một loại xe oto nổi tiếng tại Trung Quốc)
Tử U bị chọc cười, che miệng cười lớn.
Năm nam đệ tử của Tấn Tiệp Môn thấy thế thì đều vô cùng phấn khích.
Tử U chính là một nữ thần nổi tiếng trong Đạo môn, là đại sư tỷ của Tử Vân Tông, tu vi của cô ấy vô cùng mạnh mẽ.